Nhìn Ngô Trác Viễn ở quán đậu hũ, lại nhìn động tĩnh ở cửa hàng bánh ngọt Ngụy Ký ở cách đó không xa, xem có thể thấy được trò hay gì hay không.
Tô Mộc Lam cũng đưa mắt nhìn qua nhìn lại theo bản năng, có điều không giống người khác nhìn chằm chằm như vậy, mà là rất nhanh thu hồi ánh mắt, tập trung vào việc buôn bán tại quầy hàng của chính mình.
Tóm lại là chuyện nội bộ của nhà người khác, nàng không có quá nhiều hứng thú.
Mà lúc này trước quán đậu hũ, có vẻ cũng rất nhộn nhịp.
Thứ nhất là vì đậu hũ của nhà Ngô Điền phúc đúng là đậu làm từ đỗ tương.
Khi ăn có vị tinh khiết và thơm, cũng có thể chiên hoặc xào và hầm, hơn nữa chỉ bán ở trên chợ cho nên rất nhiều người tới mua.
Thứ hai đương nhiên là vì Ngô Trác Viễn xuất hiện ở trước quán đậu hũ, sự tranh chấp của hắn với người nhà họ Ngụy đã thu hút rất nhiều người tới.
Đã đến để xem trò hay thì phải đến gần nhìn, nhưng chỉ đến xem trò hay thì khó tránh khỏi ngượng ngùng, thuận tiện mua một miếng đậu hũ, cũng coi như là đồ ăn cho buổi trưa.
Cũng vì lý do này nên quán đậu hũ nhộn nhịp chưa từng có từ trước đến nay.
"Nhị thúc, thấy cháu nói đúng không, rao bán to lên như thế, việc buôn bán đậu hũ sẽ tốt hơn." Ngô Trác Viễn cười hì hì nói.
Ngô Điền Phúc lại nhíu mày, sau khi nhìn quét một vòng liền thở dài.
Hôm nay quán đậu hũ vì sao mà trở nên nhộn nhịp như vậy, ông thừa biết rõ lý do, đặc biệt là khi thông qua ánh mắt của rất nhiều người phát hiện ra cái nhìn đầy vẻ dò xét, trong lòng ông càng khó chịu hơn.
Khi ở nhà ông đã đoán trước được sẽ xảy ra cảnh tượng này, cũng khuyên Ngô Trác Viễn có bực bội thì bực bội ở trong nhà, đừng đi theo ông lên trên trấn bán đậu hũ.
Tóm lại là sau lưng bực bội là một chuyện, nhưng bề ngoài lại tỏ ý rõ ràng muốn đối nghịch cùng Ngụy Đại Hữu, thực sự như vả vào mặt Ngụy Đại Hữu vậy.
Chung quy lại hắn đã thành hôn, còn có hai đứa con, Ngô Trác Viễn cãi nhau căng thẳng với Ngụy Đại Hữu như vậy, cuộc sống sau này sẽ cực kì không ổn.
Nhưng Ngô Trác Viễn nói thế nào cũng không chịu nghe, khăng khăng muốn tới bán đậu hũ cùng ông.
Ngô Điền phúc đúng là bất đắc dĩ.
Lúc này thấy tình huống hiện tại, ông liền hạ thấp giọng nói với Ngô Trác Viễn, "Mấy ngày nay việc trong nhà ổn thỏa rồi, hôm nay đã tới trên trấn thì trở về nhà xem một chút đi …"
"Nhị thúc, hôm nay việc buôn bán không tồi, kiếm được nhiều tiền, cháu đi mua một ít đồ ăn vặt, chờ lúc nào trở về cho hai đứa bé ăn." Ngô Trác Viễn ngắt lời Ngô Điền phúc nói, dường như không hề nghe thấy lời nói của ông vậy.
Ngô Điền Phúc thấy Ngô Trác Viễn không muốn nhắc đến việc này, cũng không tiện hỏi, trước mặt nhiều người như vậy cũng không nói nhiều nữa, chỉ gật đầu, "Được rồi, cứ mua một ít tai mèo và Thèo lèo ngọt là được, hai đứa nhỏ hiện tại chỉ thích ăn cái này."
"Được rồi." Ngô Trác Viễn đáp lời, lập tức đi về phía quầy hàng của Tô Mộc Lam.
"Tô tẩu tử, bán cho nửa cân Thèo lèo ngọt và sáu lạng tai mèo."
Đối với việc Ngô Trác Viễn tới mua đồ vật, Tô Mộc Lam không cảm thấy ngoài dự đoán, cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cân đồ vật đưa cho hắn nói "Ăn ngon lại mua nữa nhé."
"Đồ ăn của chỗ Tô tẩu tử đúng là ăn rất ngon, sau này nhất định còn tới mua nữa." Ngô Trác Viễn cười cười, nhưng cũng không nói nhiều lời, sau khi thanh toán tiền liền cầm đồ vật trở về quán đậu hũ tiếp tục giúp Ngô Điền phúc bán đậu hũ.
Bày quán mua bán đồ vật cho nhau là chuyện cực kì hợp lý, huống chi Ngô Điền phúc đi họp chợ đều phải mua thức ăn cho hai đứa nhỏ trong nhà, Tô Mộc Lam cũng không để ở trong lòng, chỉ hô to mời chào buôn bán.
Đợi đến khi đồ vật đều bán sạch sẽ, Tô Mộc Lam dẫn theo bốn đứa bé đi về phía hiệu thuốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT