Lưu thị dừng lại một chút, sau đó dùng sức gật đầu: "Vâng!" Vừa dứt lời, cầm lấy đồ vật, đi nhanh quay về sân nhà mình.
Hàn thị thấy Lưu thị trở về, lông mày đều nhíu lại, hai mắt hình tam giác trừng nàng: "Chạy tới chỗ nào để làm biếng vậy, nhìn trong nhà có một đống việc cần làm, không chuẩn bị đi làm việc sao? Cả ngày chỉ biết ăn chơi lười biếng…"
"Vừa mới đến nhà Tô tẩu tử một chuyến!" Lưu thị cắt lời Hàn thị.
Sau khi hít sâu một hơi, Lưu thị hết sức cố gắng nói lớn tiếng hơn một chút: "Những việc nhà này cũng không gấp, vốn tính toán lúc quay về sẽ làm mấy việc này."
Lưu thị trước kia cũng có cãi lại, nhưng âm thanh cũng không lớn như vậy, Hàn thị đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giận dữ: "Kéo kéo kéo, chỉ biết kéo dài, làm sớm một chút không được hay sao, thế nào cũng phải kéo tới tối mới làm, còn muốn kéo dài thêm lâu nữa để cho người khác tới giúp ngươi một tay sao?"
"Nói đi nói lại vẫn là muốn chơi bời lười biếng! Nhà ta lấy phải một nàng dâu như vậy, thật sự là tạo nghiệp mà, trong mắt không bao giờ thấy việc để làm, bà già như ta nhìn nhiều việc như vậy còn đang cảm thấy sốt ruột đây…"
Lưu thị cắn chặt răng.
Nếu như trước kia nghe những lời nói này của Hàn thị thì nàng khẳng định sẽ đặc biệt khó chịu trong lòng.
Một là bởi vì ngày thường làm nhiều việc nhà như vậy nhưng lại bị oan uổng là không có mắt, là đồ lười biếng.
Hai là bởi vì bản thân đã làm nhiều việc như thế nhưng Hàn thị vẫn không chịu thừa nhận công lao của nàng.
Nhưng vừa mới nghe xong những lời kia của Tô Mộc Lam, nắm chặt đồ vật trong tay, Lưu thị giống như trong lòng đã có người để tin cậy, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Hàn thị: "Nương đã cảm thấy sốt ruột, vậy thì không nhìn nữa không phải là được rồi sao."
Những lời mắng còn chưa nói ra của Hàn thị lập tức nghẹn ở cổ họng.
Trợn to mắt nhìn Lưu thị, Hàn thị tức giận tới đuôi mắt đều nhếch lên, quát: "Ngươi nói chuyện kiểu gì đấy? Ba ngày không đánh thì dám lên nóc nhà lật ngói sao, dám chống đối mẹ chồng?"
"Lời nói của nương sao lại như thế…"
Lưu thị cũng không còn vẻ mặt đau thương phiền muộn khi bị Hàn thị mắng lúc trước nữa, chỉ nhìn thẳng Hàn thị, trong mắt đều tràn đầy sự ngạc nhiên: "Nương nói là nhìn thấy sốt ruột, con liền khuyên nương đừng nên nhìn nữa, cũng là muốn cho nương hài lòng thôi mà."
"Con suy nghĩ một lúc cũng không thấy con đã nói gì sai, chẳng lẽ nhìn thấy nương sốt ruột lo lắng, con còn khuyên nương là thôi vẫn cứ nhìn đi sao… Việc này hay là để cho người ngoài nghe rồi bình luận một chút, cũng nghe xem họ nói như thế nào mới đúng."
Hàn thị đầy bụng toàn lời chửi rủa, một lần nữa lại bị nghẹn ứ lại, nghẹn tới mức cảm giác cổ họng cũng cảm thấy đau.
Miệng há vài lần, sau đó mới từ kẽ răng rít ra một câu: "Thật không biết đời trước tạo nghiệt gì mà bây giờ lấy phải nàng dâu như này, thật là tám đời xui xẻo…"
"Nương, đây là cơm cháy và bỏng ngô mà Tô tẩu tử đưa cho, con để trong phòng đấy, nếu nương muốn ăn thì đi lấy nhé, con đi trước ra giếng giặt quần áo đã."
Lưu thị vừa dứt lời, lập tức vào phòng, đặt cơm cháy và bỏng ngô mà Tô Mộc Lam đưa cho nàng để ở trong phòng, sau đó bắt đầu thu dọn quần áo cần phải giặt.
Hàn thị ở trong sân hùng hổ một lúc lâu, thấy Lưu thị không có phản ứng gì, bản thân thì nói tới miệng khô lưỡi khô, nên tức giận tới nghẹn lời, đi về phía phòng của bà.
Lưu thị đã thu dọn xong quần áo, nghe thấy bên Hàn thị không còn động tĩnh gì nữa, chợt nở nụ cười.
Phải nói là việc không thèm để ý lời nói của Hàn thị, cũng không đem chuyện bà ấy chán ghét mình đặt ở trong lòng, thì thật sự là thoải mái hơn nhiều, cảm giác làm việc gì cũng vui vẻ hơn.
Vạn sự khởi đầu nan, nhưng khi thật sự đã bước ra những bước đầu tiên thì những ngày sau chắc chắn sẽ tốt hơn.
Lời nói của Tô Mộc Lam thật đúng đắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT