Đồ ăn vặt gì đó càng không có phần, chỉ có thể đưa mắt chầu chực nhìn con trai trong nhà ăn mà thôi.

Chính vì không được ăn, mà mỗi ngày đều nhìn thấy, nên rất thèm thuồng, cho nên Bạch Thanh Táo mới luôn mơ ước muốn ăn.

Việc này hoàn toàn không thể trách Bạch Thanh Táo được.

Bạch Đào Chi đè nén sự u ám trong mắt xuống, vỗ vỗ Bạch Thanh Táo đang nhỏ giọng nức nở khóc lóc "Lần tới muội phải nhớ kỹ những gì đã nói, không thể làm như vậy nữa nhé."

"Muội nhận đồ củba người ta một lần, hai lần, người khác cảm thấy muội quá dễ dãi, mặc dù con nít muốn nhận gì thì nhận, nhưng nếu nhà nào không quá dư dả, không nỡ ăn đồ ăn, nhưng khi nhìn thấy muội đành phải cân nhắc tính toán.

Về sau, bọn họ sẽ đề phòng muội, còn nói muội không biết xấu hổ".

"Con gái trong nhà cũng không thể để mang tiếng như thế được, sau này sẽ không tìm được nhà nào trong sạch để gả chồng."

Đầu thai là con gái vào một nhà như hiện tại đã là chuyện cực kì bất hạnh, cũng đã không có cách nào sửa lại được.

Chuyện gả chồng tương đương với lần thứ hai đầu thai, nếu có thể tìm được nhà chồng tốt, nửa đời sau cũng có thể có cuộc sống tốt đẹp.

Bạch Đào Chi hiểu chuyện sớm, đã nhìn rõ ràng chuyện này.

"Vâng." Bạch Thanh Táo thút tha thút thít, gật gật đầu, "Đại tỷ, muội đã biết rồi."

"Được rồi, mau tới nhóm lửa đi, khẩn trương nấu cơm ăn, nếu nấu muộn, nương lại mắng chúng ta nữa đó." Bạch Đào Chi cầm đá đánh lửa trong tay đưa cho Bạch Thanh Táo, còn chính mình lại đi tìm hũ mì để chuẩn bị cán sợi mì.

Bạch Thanh Táo lấy đá đánh lửa ra châm lửa vào cọng lúa mạch mềm xốp, lại thả nhánh cây khô vào, đốt lửa cháy to hơn một chút.

Sau khi Bạch Trúc Diệp tiễn Bạch Thanh Táo về nhà liền tiếp tục may quần áo, chờ tay áo đã được may xong, cô bé xoa xoa ngón tay hơi tê mỏi, cất kim chỉ đi, nhìn về phía bên trong nhà bếp thăm dò.

Bánh bao nhân thịt đã được cho vào nồi hấp, lúc này tuy bánh bao còn chưa chín, nhưng hơi nước nóng đã làm vỏ bánh bao tỏa ra mùi thơm.

"Thơm quá." Bạch Trúc Diệp khịt khịt cái mũi, đi đến trước mặt Tô Mộc Lam, "Nương, con tới nhóm lửa."

"Bên trong nhà bếp nóng lắm, để ta làm cho." Tô Mộc Lam há miệng cự tuyệt, thấy ánh mắt của Bạch Trúc Diệp không nhịn được liếc về phía vỉ hấp bên trong, duỗi tay sờ sờ xuống bụng nàng hỏi,

"Biết thơm, bụng này có phải thoải mái hơn nhiều hay không?" "Vâng, nghe nương nên con để bụng rỗng, vừa rồi lại đá cầu với Thanh Táo một lát, lúc này bụng cũng thoải mái hơn nhiều." Trong lúc Bạch Trúc Diệp nói chuyện, bụng đúng lúc phát ra tiếng "Ùng ục".

Điều này làm Tô Mộc Lam phải bật cười, "Xem ra đúng là ổn rồi."

"Được rồi, con cũng đừng đứng ở chỗ này kẻo bị nóng, bên trong cái ấm kia ta vừa đun nước nóng để hấp bánh bao, con rót một ít ra chén cho nguội bớt đi, chờ ba đứa đại tỷ con trở về uống, có lẽ sẽ rất khát đấy."

Lúc trước đã dặn dò ba đứa đầu củ cải này về sớm một chút, đừng để đến giữa buổi trưa mới biết đường về nhà.

Đến giờ này mà vẫn chưa thấy bóng người, nhất định là tham công tiếc việc muốn nhặt thêm nhiều xác ve, nước trong ống trúc mang theo nhất định là không đủ uống.

Bạch Trúc Diệp vâng lời, đi ra sân rót nước.

Tô Mộc Lam thấy nước trong nồi đã sôi liền giảm nhỏ lửa trong bếp đi một chút.

Trong nồi nước, nước sôi âm ỉ lục bục khoảng chừng mười lăm phút, Tô Mộc Lam xốc vỉ hấp lên, duỗi tay ấn vào bánh bao, vỏ ngoài mềm xốp bị ấn lõm xuống thành một hố sâu, lại nhanh chóng nhô lên, khôi phục theo hình dáng ban đầu.

Đã xong.

Tô Mộc Lam rút toàn bộ lửa trong bếp ra, chôn vào lớp tro ở bên ngoài để dập lửa, nhấc vỉ hấp xuống dưới, múc một chén nước lạnh, bắt đầu vớt những chiếc bánh còn hấp trên lồng vào trong rổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play