Hoàn cảnh gia đình của Bạch Hồng Phú bình thường như bao nhà khác, vô cùng trọng nam khinh nữ, việc ăn uống hàng ngày chỉ chăm lo bồi dưỡng cho con trai, còn cuộc sống hàng ngày của Bạch Thanh Táo cùng chị gái Bạch Đào thì …

Bạch Thanh Táo lớn hơn Bạch Trúc Diệp một tuổi, cùng năm sinh với Bạch Lập Hạ, nhưng cô bé này còn lùn hơn cả Bạch Trúc Diệp, người cũng gầy hơn một vòng.

"Thanh Táo có việc gì à?"

"Cháu tới tìm Trúc Diệp chơi." Bạch Thanh Táo cười cười với khuôn mặt nhăn nhúm, trên khuôn mặt gầy gò đen nhẻm hơi ửng đỏ, tay để ở sau lưng cũng không xòe ra.

"Vừa vặn Trúc Diệp đang ở nhà, các cháu cùng nhau đi chơi đi." Nhận thấy Bạch Thanh Táo hơi thẹn thùng, Tô Mộc Lam túm đám đậu đũa trên mặt đất lên nói "Ta đi nấu cơm đây."

Bột mì đã nở gần hết, phải nhào nặn thật nhanh, sớm nặn thành bánh bao, khi ngủ dậy hấp bánh mới mềm xốp và ngon miệng được.

"Trúc Diệp, con cũng nghỉ một lát đi, đừng may vá liên tục như thế, đau mắt đó."

"Vâng ạ." Bạch Trúc Diệp cầm quần áo trong tay gập lại gọn gàng, ghim kim vào trên cuộn chỉ, tránh việc bị đâm vào người.

"Thanh Táo mau ngồi." Bạch Trúc Diệp dọn cái ghế rồi gọi Bạch Thanh Táo tới "Ngươi có uống nước hay không?"

"Ở nhà uống rồi." Bạch Thanh Táo đưa bàn tay giấu sau lưng ra, nói tiếp "Ở nhà nướng hai củ khoai tây, này, cho ngươi ăn."

Hai củ khoai tây nho nhỏ, bởi vì nướng ở bên trong lòng bếp nên đen sì, phải lột bỏ vỏ cứng bên ngoài mới có thể ăn.

"Đúng lúc quá, ta cũng hơi đói bụng." Bạch Trúc Diệp nhận lấy một củ khoai tây, cùng Bạch Thanh Táo lột vỏ khoai, hé miệng nhỏ ra ăn.

Bạch Thanh Táo thấy Bạch Trúc Diệp cũng ăn khoai tây nướng, nhìn về phía nhà bếp, lúc này mới thấp giọng hỏi Bạch Trúc Diệp, "Sáng thức dậy nương của ngươi không cho ngươi ăn cơm no sao?"

"Không phải, không phải." Bạch Trúc Diệp cuống quít xua tay giải thích, "Lúc ta ngủ dậy bụng ta bị đầy hơi, nương bảo ta ăn ít đi một chút, lúc bụng đói sẽ dễ chịu hơn một chút." Đói bụng mà thoải mái sao?

Khi nàng đói bụng rất khó chịu, cồn cào ruột gan, hận không thể đem khoai sống ra mà gặm.

Bạch Thanh Táo trợn to mắt ra nhìn Bạch Trúc Diệp, "Có phải nương của ngươi đối xử không tốt với ngươi hay không."

Người ta đều nói rằng mẹ kế đều là người tàn nhẫn, đánh chửi con ghẻ, cũng không cho con ghẻ ăn cơm no.

Trước đó Tô Mộc Lam đúng là loại người này, lúc ấy Bạch Trúc Diệp khi nhìn thấy nàng nướng trộm khoai tây đều thèm đến mức chảy cả nước miếng.

Hiện tại chắc là cũng vẫn trong tình trạng như thế, cho nên khi nhìn thấy khoai tây mà nàng nướng vẫn muốn ăn.

"Làm sao có thể chứ."

Nói đến việc Tô Mộc Lam đối xử không tốt với nàng, Bạch Trúc Diệp không thể không đếm xỉa đến, cuống quít giải thích nói, "Nương của ta đối xử rất tốt với chúng ta, cho chúng ta vải mới để may quần áo, buổi trưa nay nhà ta còn muốn ăn bánh bao nhân thịt nữa kìa."

Bánh bao nhân thịt?

Bạch Thanh Táo sửng sốt sửng sốt, sau đó liền liếm môi.

Nàng đã từng ăn bánh bao nhân thịt, nhưng mà chuyện này đã xảy ra từ rất lâu trước đó, hơn nữa bên trong cũng không hề có thịt.

Không phải là vì người bán bánh bao không bỏ thịt vào bên trong, mà là vì đệ đệ của nàng muốn ăn nhân thịt, không muốn ăn vỏ bánh, cho nên cha mẹ nàng lấy toàn bộ nhân thịt bên trong bánh cho đệ đệ nàng ăn, còn thừa lại vỏ bánh thì đưa cho nàng ăn.

Vỏ bánh bao có dính một chút nước thịt, ăn rất thơm, sau khi ăn xong nàng còn liếm liếm ngón tay.

Về sau nàng cũng thường xuyên tưởng tượng, nếu là bánh bao thịt hoàn chỉnh thì chắc chắn sẽ thơm đến mức nàng ăn đến nuốt lưỡi mất.

Bạch Trúc Diệp thật sự có thể ăn bánh bao nhân thịt sao?

Bạch Thanh Táo cắn môi nhìn về phía Bạch Trúc Diệp.

Lúc này Bạch Trúc Diệp đang cẩn thận ăn nửa củ khoai tây nướng còn lại, cẩn thận bóc vỏ, trong lúc bất cẩn làm bong ra một mảnh to, cảm thấy tiếc nuối, nàng liền móc thịt khoai tây từ vỏ ra, cho vào trong miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play