Ban đêm, sao sáng nhấp nháy, tiếng côn trùng trong sân nhà của các hộ dân bắt đầu kêu to.
Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, ban đêm nông gia nghỉ ngơi sớm. Sau khi bầu trời tối đen thì lập tức nhà ai cũng tắt đèn sớm đi lên giường.
Nhà Tô Mộc Lam cũng không ngoại lệ, dọn dẹp xong, tắm giặt một chút rồi lên giường đi ngủ.
Tuy rằng căn nhà này đã lâu năm không được tu sửa lại, có vẻ có chút cũ nát nhưng ban đầu Bạch Thạch Đường cũng là dùng tiền kiếm được xây thành một căn nhà gạch xanh, ba gian rộng rãi. Ở giữa là nhà chính, hai bên là phòng ốc này nọ đều khá rộng rãi.
Bình thường Tô Mộc Lam ở căn phòng phía Đông, bốn đứa Bạch Thuỷ Liễu ở căn phòng phía Tây.
Bốn đứa nhỏ nằm trên giường lớn dùng mấy tấm gỗ làm thành nhưng không ai ngủ được.
Ngày hôm nay thật sự rất kỳ lạ.
Được ăn no hai bữa cơm, buổi tối còn được ăn trứng gà rán. Thậm chí khi bọn họ chuẩn bị lấy nước đi tắm, Tô Mộc Lam còn đặc biệt đun nước nóng mang vào, nói là dù có đang mùa hè thì tắm bằng nước lạnh cũng dễ bị bệnh.
Một Tô Mộc Lan như vậy cùng một Tô Mộc Lam từng bắt bọn họ dậy từ sáng sớm quỳ gối trong viện, cầm roi liễu đánh lên người bọn họ, còn không quên mắng chửi, quả thật không phải cùng một người.
Chỉ là người vẫn như vậy…
Không nghĩ ra!
Bạch Lập Hạ là người đầu tiên cảm thấy khó chịu, trở mình dậy ngồi khoanh chân trên giường.
“Nhị tỷ làm sao vậy?” Bạch Trúc Diệp cũng ngồi dậy.
“Ta đang suy nghĩ, rốt cuộc nương làm sao vậy?” Bạch Lập Hạ nhíu mày, nhìn Bạch Thuý Liễu cũng đang muốn ngồi dậy: “Đại tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc thì nương bị làm sao vậy?”
Bạch Thuý Liễu lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, có cảm giác… nương không giống bình thường.”
Đương nhiên là không giống, bọn họ đều nhìn thấy như vậy.
Vấn đề hiện tại chính là tại sao lại không giống, rốt cuộc thì tại sao nàng đột nhiên không đánh không mắng bọn họ nữa, còn bằng lòng để bọn họ ăn no.
Nếu không tìm được nguyên nhân thì phải đợi đến sáng rồi hỏi Tô Mộc Lam một chút.
Ánh mắt Bạch Thuỷ Liễu sáng rực lên: “Các muội nói xem, có phải nương bị té dập đầu nên không còn tính cách đó, con người thay đổi trở nên tốt hơn?”
Cú ngã kia cũng không nhẹ, tuy nói không chảy máu nhưng tiếng vang quả thật dọa người, mà lúc Tô Mộc Lam chưa tỉnh, bọn họ thử thăm dò dưới mũi nàng, cảm giác không còn hơi thở nữa.
“Người ta nói sau khi đi dạo quỷ môn quan một vòng thì tính tình sẽ thay đổi, nói không chừng thì nương chắc chắn là bị như thế.” Bạch Thuỷ Liễu nói thêm.
“Mọi người đều nói sau khi gặp Diêm Vương, Diêm Vương sẽ đem chuyện ác của con người liệt kê ra một lượt rồi trách phạt xong mới tống vào địa ngục. Có phải nương bị Diêm Vương mắng nên mới sợ hãi…” Bạch Mễ Đậu nhỏ giọng nói.
“Chắc là vậy đi.” Bạch Trúc Diệp cũng gật đầu.
Bạch Lập Hạ bắt đầu gãi gãi cái tay, con bé cảm thấy vẫn còn cái gì đó không đúng nhưng chắc cũng không còn lý do nào khác để giải thích.
“Thật ra…” Bạch Thuỷ Liễu co chân lên: “Chúng ta đừng quan tâm vì sao nương lại tốt hơn nữa, phải xem sau này nương có luôn tốt như vậy không. Nếu sau này nương vẫn đối xử tốt với chúng ta thì nương thật sự thay đổi, sau này chúng ta cũng không cần phải sợ bị mắng chửi nữa.”
“Nếu không quá hai ngày nương lại trở về ban đầu, lại không cho chúng ta ăn no còn đánh mắng chúng ta thì sao?” Bạch Lập Hạ nói.
“Nếu như vậy thì cứ giống như trước kia, cẩn thận mà sống….” Lời nói của Bạch Thuỷ Liễu làm cho ba đứa nhỏ cúi đầu trầm mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT