"Mỗi lần đưa cho ta hai lạng bánh tai mèo thay cho tiền sữa dê, không chỉ riêng bánh tai mèo, sau này nếu ngươi làm thêm được đồ ăn gì mới cũng có thể đổi, chỉ cần cho ta một lượng tương đương với một đồng tiền là được."
"Trùng hợp là ta cả ngày phải đi chăn dê, cho dê ăn, không có thời gian đi lên trấn trên để mua đồ ăn, coi như là ngươi làm chút việc vặt cho ta, cũng sẽ không để cho ngươi chịu thiệt đâu, lúc nào ngươi tới chỗ ta mua sữa dê, ta sẽ cho ngươi nhiều hơn một chút so với người khác, thế nào?"
Bánh tai mèo bán lấy tiền, tiền dùng để mua sữa dê, bây giờ bỏ qua trung gian trực tiếp trả bánh tai mèo để lấy sữa dê, vừa tiết kiệm vừa có thể được cho thêm nhiều sữa dê hơn.
Việc mua bán này cũng có lãi, Tô Mộc Lam lập tức vội vàng gật đầu: "Được, lượng đồ ăn ta cũng tuyệt đối sẽ cân đủ, không để cho Trương đại ca chịu thiệt."
"Được." Trương Môn Nghĩa nhếch miệng cười tươi: "Vậy ngươi chờ một lúc, ta đi lấy sữa dê cho ngươi."
Lời nói vừa rơi xuống đất thì Trương Môn Nghĩa đã đi tới cửa nhà rồi.
Tô Mộc Lam có thể nghe được tiếng sột soạt của gáo nước, và tiếng khi hắn đuổi dê, bầy dê kêu lên be be, ước chừng khoảng thời gian của một chén trà, Trương Môn Nghĩa mang ra một ống trúc nặng trịch: "Của ngươi đây."
Tô Mộc Lam nhận lấy, cảm giác được ống trúc này rõ ràng nặng hơn lần trước rất nhiều.
"Cảm ơn Trương đại ca."
"Ôi, cảm ơn gì mà cảm ơn, giao dịch công bằng mà thôi." Trương Môn Nghĩa nói: "Vậy được rồi, ngươi đi thong thả, trong nhà còn nhiều việc, ta không tiễn nữa."
"Trương đại ca bận việc đi." Tô Mộc Lam xách ống trúc, cầm giỏ trúc đi về nhà.
Trên đường trở về nàng nhìn thấy cây chổi đót (*Cây chổi đót được tìm thấy bên sông và trên đồng ruộng, về cơ bản thì không ai trồng cụ thể cả, chúng đều sống ở hoang dã.
Hạt của cây chổi đót được y học cổ truyền Trung Quốc gọi là hạt Kochia có tác dụng chữa bệnh viêm bàng quang, viêm niệu đạo.
Thân và lá non gọi là cây Kơnia có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, lợi tiểu.
) đang mọc đầy ven đường, mọc thành từng cụm, trên đỉnh lại mọc thêm một tầng lá non xanh mướt.
Tô Mộc Lam dừng lại một chút, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu hái lá non của cây chổi đót, sau khi hái được hơn nửa giỏ trúc nàng mới trở về nhà.
Tới buổi trưa, Tô Mộc Lam thường sử dụng lá non của cây chổi đót này trộn cùng với bột mì trắng, bột bắp, đặt trên vỉ, hấp một nồi lớn để làm món rau chổi đót hấp.
Nấu thêm ít dầu ớt, đảo thêm chút tỏi giã nhuyễn, lại thêm một bát súp mì dẻo thơm mềm mại hương vị ngọt ngào, thì bữa cơm trưa này có thể nói là đơn giản nhưng đầy đủ hương vị.
Buổi chiều, Tô Mộc Lam cùng với bọn nhỏ tạc bỏng ngô, bắc nồi dầu để chiên bánh tai mèo….
Đủ loại mùi hương từ các món ăn khác nhau bay ra từ phòng bếp, quanh quẩn khắp sân, cho tới tận nửa đêm thì mùi hương mới dần tản đi.
Sáng sớm, Tô Mộc Lam như thường lệ mang theo bốn củ cải nhỏ cùng đi họp chợ.
Bày quầy hàng, rao đồ, lục tục đã có người đến mua các loại đồ ăn.
"Hôm nay không có khoai lang sấy khô sao?" Có người hỏi.
"Hôm nay không có khoai lang sấy khô," Tô Mộc Lam cười trả lời: "Chỉ có bỏng ngô, cơm cháy và bánh tai mèo."
Người tới nhìn một lúc lâu, cuối cùng đã mua bỏng ngô và bánh tai mèo.
Sau đó cũng có một số người hỏi mua khoai lang sấy khô, Tô Mộc Lam vẫn trả lời như vậy.
Và những người không mua được khoai lang sấy khô thì hoặc là mua đồ ăn khác, hoặc là thất vọng rời đi, hoặc là nhìn thấy chỗ khác đang rao bán khoai lang sấy khô nên đã đi nhìn một chút.
Khi lại vừa tiễn một vị khách phát hiện không có khoai lang sấy khô nên không mua gì cả và rời đi, bốn củ cải nhỏ đều đã có chút thở dài.
"Người thứ năm rồi."
"Ừ, tí nữa còn có thêm nữa."
"Khách hàng tới cửa mà không có đồ để bán, chặn từ bên ngoài, thật là đáng tiếc, nếu có khoai lang sấy khô bán thì có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi." Bạch Lập Hạ thở dài.
Bạch Thủy Liễu nói: "Nương không phải đã nói rồi sao, phải làm như vậy thì sau này mới buôn bán tốt hơn được, nghe nương là đúng rồi."
"Vâng." Ba củ cải nhỏ còn lại gật gật đầu, nhưng vẫn nhìn xung quanh một vòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT