Nhưng cắt vải thì làm tốt, nhưng sau khi Tô Mộc Lam cầm lấy kim, luồn chỉ vào, lại thực sự thấy khó khăn.

Nàng cũng không phải hoàn toàn không biết khâu quần áo, trong xã hội hiện đại, quần áo sẽ hay bị rơi nút áo nàng cũng sẽ khâu vào được, dây của tạp dề bị đứt nàng cũng có thể khâu hai mũi, thậm chí để phòng ngừa ruột bông bị vón cục ở trong chăn thì nàng vẫn có thể khâu cố định ở bốn đầu.

Nhưng giới hạn của nàng cũng chỉ ở đó, việc khâu vá phức tạp hơn thì nàng thật sự không có năng lực.

Hơn nữa đây lại là quần áo dành cho người lớn, còn phải hoàn toàn may bằng tay, là một công việc phi thường khó.

Tô Mộc Lam do dự một lúc, hít sâu một hơi, luồn chỉ vào kim, cọ hai cái vào miếng da bên cạnh, nín thở tập trung, bắt đầu may phần vải đầu tiên – một cái tay áo.

Vì quá mức căng thẳng, đến nỗi phía sau lưng và lòng bàn tay của nàng đều đổ mồ hôi, Tô Mộc Lam không thể không thỉnh thoảng cọ lòng bàn tay của mình vào quần áo để bớt ẩm, sau đó tiếp tục khâu.

Chờ tới khi khâu được một nửa rồi, Tô Mộc Lam cầm lên quan sát cẩn thận một lúc, lật mặt trái xem thì nhìn thấy mấy chỗ có khe hở.

Chậc…

Không thể nói là may xiêu vẹo, nhưng cũng có thể nói là như một con rết.

Vẫn là một con rết đang bò một cách vặn vẹo.

Tô Mộc Lam nhíu mày, đang do dự giữa hai lựa chọn, hoặc là tháo đường may ra khâu lại, hoặc là vẫn tiếp tục khâu tiếp.

"Nương." Bạch Trúc Diệp tiến lại gần, nhìn thấy kim chỉ trong tay của Tô Mộc Lam, còn có tay áo đang khâu đến một nửa, cười hỏi: "Nương đang may quần áo sao?"

"Ừ, nhân dịp rảnh rỗi nhanh chóng khâu một chút, cho các con sớm được mặc quần áo mới." Tô Mộc Lam xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, sau đó vươn tay sờ đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp: "Sao không ra ngoài chơi vậy?"

Trong nhà có hai quả cầu, đã thành thứ đồ mới lạ trong mắt của bọn trẻ con trong thôn, mỗi khi nhìn thấy tỷ đệ Bạch Thủy Liễu chơi đá cầu, tất cả bọn trẻ đều vô cùng hâm mộ, muốn chơi cùng.

Lúc đầu bốn củ cải nhỏ có chút luyến tiếc, nhưng cuối cùng cũng nghe theo lời đề nghị của Tô Mộc Lam, lúc rảnh rỗi sẽ dẫn theo một đám trẻ nhỏ chơi đá cầu ở dưới gốc cây cây keo trồng trước cửa.

Lúc này, Bạch Trúc Diệp cũng hẳn là đang ở bên ngoài chơi đá cầu mới đúng.

"Con hơi khát nước nên về nhà uống nước."

Trên bàn có nước sôi để nguội, Bạch Trúc Diệp cũng đang rất khát, đổ nước vào một bát sứ to, rồi ừng ực uống hết hơn nửa bát, lau miệng, lại đổ thêm một chén nước, sau đó tiến đến trước mặt đưa cho Tô Mộc Lam.

Nhìn bộ dạng có chút vụng về khi cầm kim khâu quần của Tô Mộc Lam, Bạch Trúc Diệp mím môi nở nụ cười: "Nương, có thể hay không để cho con khâu thử."

"Con mới bao lớn sao có thể biết may quần áo?" Tô Mộc Lam xoa đầu Bạch Trúc Diệp: "Chạy nhanh đi chơi đi."

Nhân dịp mấy ngày nay không có việc gì làm, để cho bốn củ cải nhỏ thư giãn và vui chơi một lần đi.

"Nương, con thực sự biết may quần áo, nếu không tin thì nương để con thử xem được không?"

Bạch Trúc Diệp giải thích, cầm lấy kim chỉ trong tay Tô Mộc Lam, trải phẳng tay áo, nhanh chóng khâu lại.

Cách làm có thể nói là hoàn toàn thành thạo, hơn nữa Tô Mộc Lam nhìn ra được, đường may cũng tinh tế hơn so với nàng rất nhiều.

Đợi Bạch Trúc Diệp khâu xong, lật tay áo lại, đưa cho Tô Mộc Lam xem: "Nương nhìn xem có được hay không?"

Đường may tinh tế mịn màng, các mối khâu cũng rất phẳng, có chút phóng đại nếu nói rằng giống như đường may của những máy may hiện đại, nhưng gần như cũng không khác mấy.

"Khá đẹp!"

Tô Mộc Lam thực sự không nghĩ tới Bạch Trúc Diệp tuổi còn nhỏ mà lại có kỹ năng này, giơ ngón tay cái lên với cô bé: "So với nương còn may đẹp hơn, trúc Diệp thật sự có khả năng."

Bạch Trúc Diệp được Tô Mộc Lam khen nên có chút xấu hổ, hai má đỏ ửng: "Cũng chỉ được thôi, có thể nhìn được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play