So với những đứa trẻ cả ngày khóc lóc kêu gào tìm phụ mẫu thì tốt hơn nhiều.
Ít nhất người lớn khi nhìn vào, trong lòng sẽ không quá chua xót, cũng sẽ có vẻ như những đứa trẻ đó không đáng thương như vậy.
"Nhị thúc, bỏng ngô và cơm cháy này từ chỗ nào mua vậy, hương vị không hề tệ." Ngô Trác Viễn liếm môi, cảm thấy trong miệng hình như còn lưu lại hương vị của cơm cháy và bỏng ngô vừa nếm qua, càng cảm thấy chưa được thỏa mãn: "Tên gọi cũng mới lạ nữa."
"Mua ở ngay trấn trên đấy." Ngô Điền Phúc thành thật trả lời: "Ngươi thường xuyên ở bên trong cửa hàng, chắc cũng không thường xuyên đi dạo chợ, bây giờ có một nương tử trẻ tuổi, phu quân tên là Bạch Thạch Đường, dẫn theo con cái bày quán ở chợ, bán khoai lang sấy khô, bỏng ngô, cơm cháy gì đó, ta nếm thử một chút thấy không hề tệ, vì vậy thử mua về cho mấy đứa nhỏ, hai đứa thích lắm, ta còn đang nghĩ ngày mai họp chợ sẽ mua thêm một chút."
"Hơn nữa, nương tử nhà Bạch Thạch Đường này là người có tâm tư tinh tế và khéo léo, làm ra những đồ ăn có hương vị khá ngon, cũng biết làm buôn bán, lúc bắt đầu chỉ bán khoai lang sấy khô, chậm rãi sau đó còn bán thêm bỏng ngô và cơm cháy, đều là những đồ ăn chưa từng thấy, sáng mai họp chợ có khi sẽ thêm đồ ăn mới gì nữa đấy."
Tâm tư tinh tế, biết kế hoạch làm buôn bán, còn không ngừng thêm các dạng đồ ăn mới….
Ngô Trác Viễn nhịn không được có chút lung lay, cười nói: "Vậy ngày mai cháu cũng đi mua một ít, nếm thử chút mới mẻ."
"Đi đi, nếu là tìm không được chỗ, thì cứ hỏi nơi nào có bán bỏng ngô, những người thường xuyên bày quán trên chợ đều biết nàng, rất dễ tìm." Ngô Điền Phúc nói: "Giá cả cũng rất phải chăng, mua rồi thì tuyệt đối không thấy hối hận."
Ngô Trác Viễn cười ha ha, lên tiếng đồng ý.
- ---
Hôm nay họp chợ, Tô Mộc Lam vẫn mang theo cả bốn củ cải nhỏ cùng đi.
Đầu tiên là thực sự đang càng ngày càng bán nhiều loại đồ ăn hơn, cần người cùng vận chuyển đồ lên trấn trên.
Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, Tô Mộc Lam muốn bọn nhỏ ra ngoài chạy nhảy giao lưu nhiều hơn, miễn cho bọn trẻ ở trong nhà chỉ một lòng một dạ nhào vào làm việc.
Hơn nữa, đi ra ngoài nhiều hơn, tuy rằng trước mắt chỉ là trong thị trấn, nhưng có thể gặp gỡ nhiều người, gặp được nhiều chuyện, đối với sự phát triển của cá nhân mà nói, đều là kinh nghiệm quý báu.
Mà bốn củ cải nhỏ, ngày thường hận không thể lúc nào cũng bám lấy Tô Mộc Lam, nên vô cùng vui vẻ đi theo cùng đi họp chợ.
Kết quả là cả gia đình cùng nói cùng cười, mang theo hàng hóa cùng nhau đến đi trấn trên để buôn bán.
"Khoai lang sấy khô mềm dẻo, ngọt ngào đây….
."
"Bỏng ngô ngon lành, hợp miệng đây…."
"Cơm cháy vừa thơm lại vừa giòn đây…"
"Bánh tai mèo siêu ngon đây…"
Tự phân chia công việc cho nhau, bốn củ cải nhỏ mỗi người đều tự rao món ăn mà mình được phân.
Khoai lang khô, bỏng ngô và cơm cháy thì lúc trước tất cả mọi người đều đã ăn qua, cũng cảm thấy hương vị không tồi, nhưng bây giờ khách hàng quen đến mua lại chủ yếu mua bánh tai mèo.
Là món ăn mới chưa từng nghe thấy ở đâu cả.
Món ăn mới mẻ luôn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhất là bánh tai mèo này có tên gọi vô cùng khác biệt.
"Cái gì gọi là bánh tai mèo?" Khách hàng quen vây quanh và khách hàng mới đều ngạc nhiên hỏi.
"Đây chính là bánh tai mèo." Tô Mộc Lam chỉ cho bọn họ xem: "Bánh vừa giòn vừa thơm, có muốn nếm thử một chút không?"
Hoạt động được ăn thử trước khi mua của Tô Mộc Lam thì người dân cả trấn đã không còn xa lạ, lúc này cũng không hề khách khí lấy một ít bỏ vào miệng ăn thử.
"Ồ, thật là giòn, cũng rất ngọt ngào, ăn ngon!"
"Không tệ, vừa ngọt vừa giòn, ăn cũng không ngán, hương vị sau khi nhai cũng rất đậm đà."
"Bánh tai mèo của ngươi bán như thế nào? Gói cho ta một ít đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT