Thủ tục nhận nuôi của Cố Tiểu Nguyệt cuối cùng đã được hoàn thành dưới quyết định độc đoán của một mình lão ba tôi.

Mọi người đều biết rằng, tập đoàn thương mại khổng lồ nhà họ Cố hiếm hoi có được một cô con gái. Gia đình họ còn có lòng tốt nhận nuôi thêm một cô con gái khác.

"Vợ à, em xem này, đây là phòng trẻ em mà anh chuẩn bị cho các con gái của chúng ta.”

"Đẹp không? Cả hai phòng đều giống nhau y hệt. Em xem còn gì cần trang trí thêm không?"

Cố Minh hào hứng dẫn chúng tôi vào phòng mà lão ta đã chuẩn bị. Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Căn phòng có tông màu hồng nhạt mềm mại, ở giữa có một chiếc giường công chúa. Tủ quần áo đầy những bộ váy công chúa với đủ màu hồng, trắng, và xanh lam.

[Chà, đúng là ba tồi lợi hại thật, đối xử với con ruột và con nuôi như nhau? Nhưng mà ai dạy ông cách phối đồ như này vậy? Phong cách này thật là… ]

[Nếu có thể, xin hãy cho tôi thật nhiều, thật nhiều tiền. ]

[Dù sao thì kết cục của ba tồi sau này, hừm…]

"Mình à? Con gái ruột của tôi và con gái mà anh không biết nhặt từ đâu về lại nhận được sự đối đãi như nhau à?" Mẹ tôi có chút tức giận hỏi.

Trong giọng nói của Cố Minh lộ ra chút ngượng ngùng: "Vợ yên tâm đi, phòng của Nhiễm Nhiễm là phòng lớn nhất và có ánh sáng tốt nhất cả tầng.”

"Phòng của Tiểu Nguyệt chỉ giống phòng bé Nhiễm về trang trí thôi."

Lão vội vàng giải thích, sau đó lão định nắm tay tôi để thể hiện sự thân thiết.

Nhưng tôi quay đầu đi, không muốn nhìn lão nữa.

"Hay là thế này, anh để lại căn nhà ở trung tâm thành phố cho Nhiễm Nhiễm nhé?”

"Như vậy em sẽ không tức giận nữa chứ?"

Vừa nghe thấy điều này, mắt tôi đã sáng lên. Căn nhà ở trung tâm thành phố đó, sau khi tôi trưởng thành, giá đã tăng lên gấp mấy lần.

[Được, được, cũng coi như ba tồi này còn chút lương tâm. Nếu bây giờ có thể đưa tôi sổ đỏ thì tốt biết mấy.]

"Thế này nhé, anh bảo thư ký mang sổ đỏ đến bây giờ được không?" Mẹ tôi quả nhiên là mẹ ruột, y như đi guốc trong bụng tôi vậy, nói câu nào trúng phóc câu đó, trong lòng tôi vỗ tay hoan nghênh bà.

Tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ba tồi trong năm giây. Không thể không nói, Cố Minh có hơi giống tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.

Mười phút sau, cuốn sổ đỏ ghi tên tôi đỏ chói đã nằm trong tay tôi.

"Ah!!!"

Tôi nắm chặt sổ đỏ, nở nụ cười đầu tiên với ba tồi.

[Mẹ làm tốt lắm, yêu mẹ quá, mẹ tuyệt vời nhất trần đời. Con sẽ cố gắng lấy thêm tiền của lão ba tồi, đến lúc đó hai mẹ con mình rời đi không đến mức quá khốn khổ.]

Nghĩ đến kết cục của mẹ con tôi kiếp trước. Tôi vô thức siết chặt nắm tay.

Trong một năm tiếp theo, tôi phát hiện số phận của mình trong kiếp này và kiếp trước đã thay đổi một cách hoàn toàn.

Dưới sự can thiệp của mẹ ruột tôi, Cố Tiểu Nguyệt không còn được đích thân mẹ tôi chăm sóc về quần áo và thức ăn nữa, mà chỉ được giao cho dì Vương chăm nom.

Còn tôi được tận hưởng toàn bộ tình yêu từ mẹ.

Còn về phần lão ba tồi Cố Minh ấy à, kệ lão ta đi, muốn ra sao thì ra.

 

Tại bữa tiệc đầy năm, lần đầu tiên tôi gặp toàn bộ gia đình nhà họ Cố. 

Ông nội, người được đồn rằng sẵn sàng nhận nuôi Cố Tiểu Nguyệt.  

Anh trai của tôi, Cố Minh Xuyên, giờ chỉ là một cậu bé bảy tuổi nhỏ nhắn.

"Mẹ ơi, đây là em gái của con sao? Khuôn mặt tròn trịa, thật đáng yêu."

Cố Minh Xuyên tò mò nhìn tôi chằm chằm. Là người kế thừa tương lai của nhà họ Cố, anh ấy có rất nhiều khóa học phải học. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

"Đúng vậy, Tiểu Xuyên, đây là em gái của con, Nhiễm Nhiễm."  

Mẹ giới thiệu chúng tôi với nhau.

"Chào em gái, anh tên là Cố Minh Xuyên, từ nay anh sẽ là anh trai của em."  

Anh ấy đưa tay ra để chạm vào ngón tay của tôi. Tôi nhìn anh ấy và hừ một tiếng.

"Em gái, đây là món quà mà anh tặng cho em, một chiếc xe đồ chơi rất đẹp. Đây là anh tự làm đấy."  

Anh ấy đặt chiếc xe đồ chơi vào xe nôi của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play