"Đáng lẽ em nên nói với anh sớm hơn." Hoắc Trạm khẽ cúi mắt, yết hầu chuyển động kịch liệt.
Giây tiếp theo, Vân Sở Lại dang tay ôm lấy anh, để đầu anh tựa vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, giọng cô như cơn gió xuân của Giang Nam, dịu dàng và ấm áp: "Nói với anh, anh không sợ sao? A Trạm, em yêu anh, đừng lo lắng."
Vài lời ngắn gọn đó khiến viền mắt Hoắc Trạm càng đỏ hơn, đáy mắt anh ngấn nước, anh siết chặt vòng tay ôm eo cô, rất chặt, như thể đang ôm lấy tất cả: "Lại Lại, cảm ơn em, anh rất hạnh phúc."
Cảm ơn em đã cứu anh, yêu anh, ở bên anh, cũng cảm ơn em đã trở thành áo giáp của anh, để anh không còn sợ hãi điều gì.
*
Sau khi tâm trạng ổn định lại, Hoắc Trạm mới nói về chuyện xảy ra tối nay.
Anh vẫn ôm Vân Sở Lại, giọng nói rất bình thản: "Trịnh Tự Bạch chết rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play