Trịnh Tự Bạch nheo đôi mắt phượng, bước vào phòng. Người bên trong nghe thấy tiếng động liền gào lên: "Những gì cần nói thì tôi đã nói hết rồi, có thể thả tôi được không? Tôi chỉ là người bình thường, thực sự chỉ là một người bình thường thôi, những gì biết được tôi đã khai hết rồi."
Trịnh Tự Bạch nhìn người phụ nữ nằm trên giường, khắp người đầy vết thương, nhíu mày rồi khẽ hất cằm ra hiệu.
Phụ tá nhận lệnh, cầm lấy tách trà đã nguội lạnh, bước tới hắt thẳng vào mặt người phụ nữ.
"Khụ khụ—khụ—" Tiếng ho dữ dội vang lên, nước trà rửa trôi phần nào vết máu trên gương mặt cô ta, để lộ khuôn mặt gầy gò, tiều tụy của A Lộc. Dường như cô ta đã chịu đựng nhiều đau đớn.
A Lộc nằm bên mép giường, sau cơn ho, trên khuôn mặt trắng bệch thoáng hiện chút ửng đỏ, đôi mắt mở ra nhìn Trịnh Tự Bạch.
Hàng mi cô ta đẫm nước, trông rất đáng thương. Vừa nhìn thấy Trịnh Tự Bạch, cô ta hơi kích động, cố gắng ngồi dậy nhưng vì kiệt sức nên cả người lăn xuống khỏi giường, dù đau đớn vẫn cố bò về phía trước.
"Thiếu soái Trịnh, những gì tôi nói đều là sự thật. Sau khi đoàn tàu của người Nhật bị Lãnh Phong chặn lại, anh ta thu được rất nhiều vật tư, danh tiếng vang xa. Vì thế, Liên Đảng đã mạnh lên nhanh chóng, liên tục phá án, thâm nhập vào lòng địch, vô cùng lợi hại!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT