Vân Sở Lại khẽ nhếch môi, ngón tay mảnh khảnh của cô nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay anh, lực mạnh đến mức gần như muốn nghiền nát xương cổ tay anh, nhưng dường như Hoắc Trạm không cảm thấy đau đớn, quyết tâm hôn lên môi cô.
Anh không dùng nhiều lực, chỉ là một nụ hôn rất nhẹ, rất thoáng qua, như thể đang nâng niu một báu vật.
Sự dịu dàng như vậy hoàn toàn không hợp với Hoắc Trạm, khiến Vân Sở Lại ngẩn ra trong giây lát, rồi ngay lập tức nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Trạm khẽ lùi lại một chút, cằm anh tựa vào hõm vai cô, hơi thở nặng nề phả lên người cô.
Vân Sở Lại cảm thấy không thoải mái, vừa định đẩy anh ra thì bất chợt nghe Hoắc Trạm nói với giọng đầy tủi thân: "Cả đời này, tôi chỉ có mình em là người phụ nữ duy nhất, chẳng lẽ em không nên chịu trách nhiệm với tôi sao? Em định yêu rồi bỏ sao? Em đúng là nhẫn tâm."
Cô hơi ngạc nhiên, nhướng mày hỏi: "Chỉ là nhất thời mê muội thôi, Hoắc thiếu soái còn coi đó là thật à?"
Nghe vậy, Hoắc Trạm khựng lại, giọng khàn khàn vang lên, từng từ từng chữ đều nhấn mạnh, đầy lý lẽ: "Được, chỉ là nhất thời mê muội, nếu em đã nghĩ vậy thì tôi cũng không có gì để nói, nhưng cho dù chỉ là nhất thời mê muội, tôi cũng muốn em phải chịu trách nhiệm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT