Sau khi cô rời đi, Đàm Tiêu Tiêu đặt mười đồng đại dương lên mặt bàn nói với Đàm Hoài Thư: "Hoài Thư, A Vân chính là ân nhân của nhà chúng ta. Trong nhà gặp nạn nên không mang theo gì cả, dọc đường này chị đã may mắn vì gặp được cô ấy, sau khi đến đây rồi, cô ấy còn lo trong tay chị không có tiền. A Vân đã làm nhiều việc giúp chị như thế nhưng chị lại không biết làm thế nào để báo đáp cô ấy, trong lòng chị... Cảm thấy rất khó chịu."
Đàm Hoài Thư nhìn đồng đại dương trong tay Đàm Tiêu Tiêu, môi mím lại, thở dài một hơi.
Anh ấy không cảm thấy kỳ lạ khi Vân Sở Lại có tiền, dù sao thì một cô gái có thể đến trường nữ quốc lập học hành thì trong nhà người này không phú cũng quý, hoặc cũng là con gái nhà địa chủ có tiền. Chỉ là nói thế nào thì Vân Sở Lại cũng là một cô gái, một cô gái có thể che chở một người phụ nữ khác cùng đến Lục Thành sao?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Đàm Hoài Thư hơi đông cứng lại: "Chị, đồng chí A Vân kia, rốt cuộc cô ấy là ai?"
Mới đầu anh ấy cũng cực kỳ cảm kích Vân Sở Lại nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì trong chuyện này luôn có điều kỳ lạ. Một đàn em học trong trường nữ quốc lập lại tình cờ cứu chị gái anh ấy, lại hỗ trợ đưa người đến Lục Thành, bản lĩnh này cũng quá lớn rồi!
Đàm Tiêu Tiêu vừa muốn mở miệng nói, cô ấy ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đàm Hoài Thư, mặt Đàm Tiêu Tiêu sa sầm: "Hoài Thư, em hoàn toàn không nghe lọt tai những gì chị đã nói với em à? A Vân là ân nhân của chị, em nghi ngờ cô ấy cái gì?"
Đàm Hoài Thư nhíu mày nói: "Chị, có đôi khi không thể chỉ nhìn bên ngoài được!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play