Tưởng Thụy Thanh im lặng một lát, hai bàn tay chồng lên nhau đặt trên bụng mình, nói: "Tuân Ân à, bây giờ đảng của chúng ta phải đối diện với loạn trong giặc ngoài, quân Nhật từng bước ép sát, Liên đảng cũng nhìn chằm chằm với ý đồ muốn thay thế chúng ta, chúng ta tạm thời không thể ra tay chống lại Phụng Tân. Hoắc Nghiên Thanh kia dù ngông cuồng nhưng cậu ta dẫn binh đẩy lùi quân Nhật và thắng trận, từ đó đã bảo vệ được Hứa Đô cũng chính là sự thật."
"Cậu ta không nghe khuyên bảo, càng muốn ở lại Hứa Đô, nếu như cậu ta bại thì chúng ta đã thừa dịp đó mà đòi Phụng Tân cho một lời giải thích nhưng hôm nay cậu ta đã thắng trận, mà còn là thắng lớn, tin tức đã leo lên mặt báo khiến toàn bộ Cửu Châu vui mừng, phấn khích, đây chính là chuyện tốt."
"Tác chiến ấy mà, quan trọng nhất chính là tinh thần, nếu dân chúng cũng không còn nhiệt tình với quân thì làm thế nào để quân và dân hài hòa?"
"Còn nữa, người dân cũng không quan tâm người bảo vệ bọn họ có phải là Tứ Tượng đảng hay không, ông hiểu ý tôi chứ?"
Sau khi Trần Lôi nghe xong thì sắc mặt thay đổi, cau mày nói: "Chỉ huy, ngài muốn lôi kéo thằng nhóc Hoắc Nghiên Thanh kia sao?"
Tưởng Thụy Thanh cười, bình tĩnh nói: "Tuân Ân cũng đã nói con trai nhà họ Hoắc kia chính là tướng soái hiếm có, mà đảng của chúng ta cũng rất cần một nhân tài như vậy. Nghe nói Hoắc Khôn Bằng cực kỳ yêu thương đứa con trai này, nếu chúng ta có thể lôi kéo cậu ta thì Phụng Tân cũng sẽ thay đổi thái độ, nếu có thể thừa dịp đó làm suy yếu lực lượng quân bị của bọn họ, vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"
Nghe Tưởng Thụy Thanh nói, Trần Lôi im lặng một lát, sau đó giống như ông ta đã tỉnh táo tại, vẻ tức giận trên mặt cũng tan biến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT