Ánh mắt Đàm Tiêu Tiêu đầy cảm kích, trịnh trọng gật đầu, cô ấy nắm chặt tay Vân Sở Lại: "Tôi biết, tôi đều biết cả, sau này tôi nhất định phải học tập từ cô, cô kêu tôi làm gì tôi làm nấy, nếu có thể học được một số bản lĩnh từ cô thì sau này sẽ rất có lợi. Tôi tin tưởng trong tương lai mình có thể trở thành người hữu dụng, mà không còn là người phụ nữ tầm thường chỉ biết vây quanh bếp lò."
Đôi mắt đen láy của Vân Sở Lại lóe lên ý cười hài lòng: "Lên xe thôi!"
Bây giờ Vu Vịnh Mai đã đi rồi, Đàm Tiêu Tiêu ngồi cạnh ghế lái, hai người bọn họ đuổi theo Trần Y vừa rời khỏi Nhuận Hạc chưa được bao lâu. Nói ra thì số tài sản cô ta đã cuỗm của Phan Thiên Bảo bỏ trốn cũng không phải con số nhỏ.
Đàm Tiêu Tiêu nói: "A Vân, nhìn theo hướng này thì vị di thái thái thứ mười tám kia đúng là chạy về Lục Thành sao?"
Vân Sở Lại gật đầu, cong môi nói: "Vậy chẳng phải rất đúng lúc sao? Rõ ràng cùng đích đến với chúng ta."
Đàm Tiêu Tiêu khẽ 'ừm' một tiếng mà không nói gì nữa, ánh mắt cô ấy nhìn qua hai bên đường.
Tối nay trăng sáng, trên đường cũng không có mấy người dân chạy nạn. Nhìn thấy vài người dân chạy nạn trên đường khiến Đàm Tiêu Tiêu nhớ đến người mẹ chồng Kim Dung sợ liên lụy mà vứt bỏ cô ấy đi, cho dù cô ấy đã làm chuyện không được nhiều người thích nhưng người mẹ chồng kia làm như vậy vẫn khiến cô ấy không khỏi cảm thấy thất vọng và đau lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play