Nghe thấy 'lệnh đuổi khách' của Vân Sở Lại, sắc mặt Vu Vịnh Mai hơi trắng nhưng cô ấy chỉ cắn môi mà không nói gì.
Đúng như lời Vân Sở Lại nói, an táng cho anh Sơn mới là chuyện cần lầm nhất bây giờ, thế nhưng an táng ở đâu? Các đồng chí ở Nhuận Hạc đều đã chết rồi, anh Sơn mà cô ấy đã sống nương tựa vào cũng đã chết, chỉ còn lại một mình cô ấy, Phan Thiên Bảo cũng đã bị cô ấy giết chết, thù lớn đã báo xong, tương lai nên đi nơi nào?
Vân Sở Lại cũng nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Vu Vịnh Mai, thế nhưng việc này có liên quan gì với cô?
Bản thân cô là người hành động một mình, sỡ dĩ cô đồng ý dẫn theo Đàm Tiêu Tiêu cũng bởi vì Đàm Hoài Thư, không phải là không có lợi.
Vu Vịnh Mai đáng thương nhìn về phía Vân Sở Lại, nhỏ giọng nói: "Đồng chí Vân, tôi không còn nơi nào để đi nữa, cô có thể dẫn tôi theo không? Tôi cảm thấy cô là người có thể làm chuyện lớn, tôi cũng muốn cố gắng hết sức vì nhân dân, vì quốc gia."
Tiếng nói của Vân Sở Lại rất lạnh lùng, giống như không có tình người: "Tôi không định dẫn cô theo."
Vu Vịnh Mai thất vọng, mà Đàm Tiêu Tiêu khẽ than một tiếng cũng không mở miệng nói thêm vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play