Đàm Tiêu Tiêu vội vã gật đầu, bước lên nắm chặt cánh tay Vân Sở Lại, trong mắt hiện đầy vẻ phòng bị và cảnh giác, còn Phan Thiên Bảo nhìn hai người bọn họ như một cặp song sinh, hắn không nổi giận mà còn cười ha ha, dẫn hai người bước vào sở cảnh sát.
Còn một nam một nữ bị nhét vào cốp sau của xe thì hắn không dặn dò gì nên thuộc hạ của hắn cũng tự biết nhốt người lại trước.
Bước vào sở cảnh sát, quả nhiên đây là một nơi làm việc vô cùng 'sáng loáng', thế nhưng tất cả các cảnh vệ trong giờ làm việc lại đang cắn hạt dưa, đánh bài, hút thuốc, bầu không khí trong sở cảnh sát ngột ngạt, khói mịt mù, không hề có dáng vẻ của một cơ quan nhà nước đúng nghĩa.
"Khụ khụ!" Cảnh vệ đi theo Phan Thiên Bảo vừa bước vào thì ho khan hai tiếng, ám chỉ mọi người mau đứng lên.
Nghe thấy tiếng ho khan, tất cả bọn họ quay đầu, đến khi nhìn thấy sắc mặt sa sầm của Phan Thiên Bảo thì vội vã đứng lên, thu dọn đồ vật, cúi đầu khom lưng, chẳng qua cũng chỉ một lát sau toàn bộ người trong sở cảnh sát đều chạy đến, cung kính nói: "Cảnh sát trưởng."
Vân Sở Lại như có điều suy nghĩ mà khẽ liếc sang Phan Thiên Bảo. Hóa ra tên này cũng có chút quyền uy.
Phan Thiên Bảo cau mày nhưng không nhìn bọn họ nữa mà lập tức cười nói với Vân Sở Lại: "Để người đẹp chê cười rồi. Đi thôi! Tôi đảm bảo khi bước vào trong sẽ không để cô thất vọng. Còn về phần bọn họ, cô cứ xem nhẹ là được."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT