Mà Đàm Tiêu Tiêu nghe cô nói xong thì kích động đến mức không biết nói thế nào để biểu đạt cảm xúc trong lòng mình, mắt cô ấy rưng rưng, vừa khóc vừa cười, nắm chặt tay Vân Sở Lại, giọng nói cũng run rẩy: "Cảm ơn, cảm ơn cô."
Nếu như có thể sống sót thì không ai muốn chết cả, cô ấy cũng vậy, chỉ vì đạo đức và lòng lương thiện khiến cô ấy không có cách nào đồng ý, thế nhưng cô gái này đã thật lòng, tình nguyện dẫn cô ấy theo, thậm chí còn không so đo chuyện mà mẹ chồng cô ấy đã làm trước đó.
Cô ấy vẫn sống sót tìm đến Lục Thành, được gặp lại chồng và em trai rồi.
Trong thoáng chốc, Đàm Tiêu Tiêu vui đến mức khóc lên, cô ấy vội quay đầu, chạy lại nói tin tức tốt này cho Kim Dung nghe.
Vân Sở Lại lẳng lặng nhìn Đàm Tiêu Tiêu chạy ra xa. Con người Đàm Tiêu Tiêu rất nhớ ơn nghĩa, chờ đến Lục Thành rồi, không cần cô nhiều lời thì Đàm Tiêu Tiêu cũng sẽ nói hết 'ân tình' của cô cho Đàm Hoài Thư biết, cách thức có thể đến gần mà không để lại dấu vết thế này là tốt nhất.
Đàm Tiêu Tiêu vừa khom lưng chuẩn bị kéo Kim Dung lên, nói cho bà ta biết tin tức tốt này, thế nhưng Kim Dung lại vô cùng tức giận, tát một cái lên mặt cô ấy, bà ta thấp giọng, nổi giận quát: "Trước đây tôi cầu xin cô đủ kiểu, muốn cô cầm cố miếng ngọc đi, cô sống chết cũng không muốn, lúc này lại đần độn đưa miếng ngọc này cho người khác! Đàm Tiêu Tiêu, cô đúng là ngu không ai bằng!"
Lồng ngực Kim Dung chậm trùng không thôi vì tức giận, bà ta chỉ muốn lập tức vươn tay ra nhéo lên người Đàm Tiêu Tiêu thêm mấy cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT