Lúc đó cô từng nghĩ với thân phận của Hoắc Trạm, muốn bắn một phát súng trúng tim anh thì không dễ dàng chút nào, thế mà cô không ngờ người ra tay lại là mẹ ruột của anh. Thảo nào, lúc ở trước mặt Tống Quế Anh, làm thế nào anh cũng không thể gọi một tiếng 'mẹ'.
Khi đó cô cho rằng anh chướng mắt phụ nữ nông thôn, với anh mà nói làm như vậy là hạ thấp mình, thế mà không ngờ trong này còn có ẩn tình.
Với người ngoài mà nói, một chữ 'mẹ' thế này cực kỳ đơn giản nhưng với anh mà nói, đây là một cách xưng hô rất nặng nề.
Quả nhiên Phụng Tân là đầm nước sâu, mẹ ruột của Hoắc Trạm chính là vợ cả của Hoắc Khôn Bằng, thế mà lại mang con mình ra làm con tin, còn tàn nhẫn giết con tin, thế nhưng chuyện lớn thế này lại không bị truyền ra ngoài, trong tiểu thuyết cũng chưa từng đề cập đến.
Vân Sở Lại trừng mắt nhìn, khó khăn nói: "Yên tâm, sau này anh nhất định sẽ sống tốt hơn ai khác."
Sau khi Hoắc Trạm đã vượt qua tử kiếp trong tiểu thuyết gốc thì anh nhất định có thể sống yên ổn, tối thiểu nhất là khi cô vẫn còn ở đây thì chắc chắn anh đã thoát khỏi kiếp chết trẻ vì bệnh, chỉ hy vọng anh có thể tự bảo vệ chính mình, đừng để người có lòng xen vào kẽ hở.
Hoắc Trạm nghe cô nói thì gương mặt dần giãn ra, ánh mắt ấm lên như băng chợt tan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT