Lãnh Kim Sinh khẽ gật đầu, xem như đã đồng ý rồi. Sau khi xong việc ở đây, Vân Sở Lại gọi Lương Mãn Thương rời khỏi căn phòng này.
Đứng ở cửa ra vào, Vân Sở Lại quay đầu nhìn thoáng vào bên trong căn phòng, thấp giọng nói: "Buổi tối, anh phải tỉnh táo một chút!"
Lãnh Kim Sinh không phải người hiền lành gì, cô cũng không dám khẳng định rốt cuộc ông ta có thật sự chấp nhận hỗ trợ hay không, tóm lại ông ta cũng không phải người mình nên vẫn phải có sự phòng bị. Vân Sở Lại ngẫm nghĩ rồi nói: "Chú ý an toàn! Tốt nhất phải luôn trông chừng ở bên ngoài!"
Lương Mãn Thương trịnh trọng gật đầu, anh ta hiểu Vân Sở Lại đang lo lắng cho mình nên trong lòng cũng thấy ấm áp.
Lúc Vân Sở Lại quay đầu muốn rời đi thì Lương Mãn Thương đã gọi cô lại, nói: "Đồng chí Vân, thật sự rất cảm ơn cô! Là cô đã giúp chúng tôi báo thù cho các đồng chí ở căn cứ địa Long Đô bị giết hại, cả đời Lương Mãn Thương này sẽ ghi nhớ ân tình này."
Người thành thật, chất phát không biết nói những bay bổng, chỉ biết nói những gì mình muốn nói.
Vân Sở Lại cong môi cười một tiếng, đưa tay vỗ vai Lương Mãn Thương, quay người rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play