Vân Sở Lại không tập trung, đôi đồng tử nhạt màu của Hoắc Trạm lẳng lặng nhìn qua đôi mắt cô, tay nắm vai cô càng chặt hơn.
Vân Sở Lại bị đau mà hít một cái, cô nhíu mày nhìn anh, kết quả Hoắc Trạm nhíu mày càng chặt hơn cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau rất lâu, mãi đến khi Hoắc Nhất ho khan vài tiếng rất nhỏ thì Hoắc Trạm mới buông bả vai Vân Sở Lại ra.
Anh lùi lại hai bước, cầm lấy một cái khăn trên bàn sách, ưu nhã lau môi mỏng của mình rồi nhẹ nhàng ném chiếc khăn ra.
Vân Sở Lại giật mình nhìn khăn rơi xuống đất, cô lại ngẩng đầu nhìn biểu cảm chán ghét trên mặt Hoắc Trạm, khóe miệng cô co rút.
Cô biết Hoắc Trạm này là hạng người gì nên cũng lười so đo tính toán với anh, cô chỉ hỏi: "Người bên ngoài đi rồi chứ?"
Hoắc Trạm vừa làm hành động mập mờ như thế, đơn giản là muốn cho thế lực đang theo dõi anh biết cô đúng là người của Phụng Tân, hai người bọn họ không phải đang diễn trò, mà chính là một đôi tình nhân chân chính, anh hoàn toàn kéo cô lên cùng thuyền với mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play