Khóe miệng Vân Vĩnh Ân co rút, anh ta liếc Vân Vĩnh Quý một cái. Tên này nói thì nói, kéo anh ta vào chung làm gì?
Dù sao anh ta cũng đã quyết định, cho dù Tống Quế Anh quyết định thế nào thì anh ta cũng sẽ khóc lóc, van nài đi theo Vân Sở Lại.
Tống Quế Anh mím môi, cúi đầu nhìn bàn tay Vân Vĩnh Quý đang nắm chặt cánh tay mình, nói khẽ: "Vậy bây giờ con có thể nói cho mẹ biết lý do vừa rồi con nói chuyện giúp bà ta không? Là bởi vì con cảm thấy bà ta tốt hơn mẹ mình sao?"
Giọng nói Tống Quế Anh đầy thắc mắc cũng có thất vọng nhưng càng nhiều hơn là sự bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này khiến Vân Vĩnh Quý cảm thấy rất bất an, bàn tay anh ta siết chặt, cổ họng nhúc nhích, nói: "Mẹ, con chỉ là không muốn mẹ rời đi, còn bà ấy, trên đoạn đường vừa qua đúng là bá ấy đã rất chăm sóc cho bọn con nhưng bà ấy không thể nào thay thế được mẹ!"
Tống Quế Anh im lặng, bỗng cười khẽ nói: "Không thể thay thế được mẹ? Thật sao?"
Bà ấy ngẩng đầu nhìn về phía Vân Vĩnh Quý, trong mắt vẫn là sự ôn hòa, từ ái của người làm mẹ nhưng ánh mắt đó lại đâm thẳng vào lòng Vân Vĩnh Quý, anh ta chột dạ bởi vì trong lòng anh ta biết rõ không phải như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT