Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vân Vĩnh Ân đột nhiên đông cứng lại, ánh mắt đảo qua vali bằng dây mây trong tay cô, đồng tử không nhịn được mà run rẩy, hơi không dám tin, giọng nói cũng thay đổi: "Em... em gái, không phải là em đang nói đùa đấy chứ?"
Vân Sở Lại nghiêng đầu sang một bên, mí mắt khẽ nâng lên, mở miệng: "Anh hai cảm thấy thế nào?"
Nhìn ánh mắt của cô, cơ thịt trên mặt Vân Vĩnh Ân hơi run run, còn cố gắng nở một nụ cười tươi: "Phải, phải."
Nhưng mà, khi ánh mắt anh ta chạm lên những vật tư đầy ắp trên xe ba gác, lại cảm thấy đau lòng, còn định nói gì đó, rồi lại cảm thấy không có cái lá gan kia, sợ Vân Sở Lại thật sự rút súng từ trong hòm ra, vậy thì chẳng phải là anh ta khó mà giữ được cái mạng nhỏ này hay sao?
Anh ta cũng không nghi ngờ tính chân thật của câu nói đó, ai mà cầm súng thì cũng là cầm mạng của người khác trong tay, anh ta với Vân Sở Lại cũng chẳng có tình cảm gì, ngày xưa không ít lần nghe nói đến thanh danh chua ngoa của con gái nhà Vân Bảo Trường, ai biết cô có lấy mạng của anh ta ra đùa giỡn hay không chứ?
Lý Đình Đình mới đi được nửa đường, còn chưa đụng được đến những thứ đồ trên xe ba gác thì hai chân đã đóng đinh tại chỗ.
Mặt cô ta hết xanh rồi lại trắng, nhưng rốt cuộc chỉ là một con hổ giấy, cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể hừ một tiếng, lắc mông quay về phòng.
Da mặt Vân Vĩnh Ân lại run rẩy hai cái: "Ha ha ha ha... Tôi, tôi cũng về phòng đây!"
Anh ta chạy về phòng như thể chạy trốn, trong viện chỉ còn lại Tống Quế Anh và Vân Sở Lại.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play