Rất nhanh sau đó, cơm trưa đã được nấu xong, một nồi cơm lớn gồm khoai lang độn với cơm trắng mà không có món ăn mặn nào.
Vân Sở Lại nhìn thấy trong nồi chỉ chiếm một phần năm là gạo thì khẽ than một tiếng.
Cuộc sống của nhà họ Vân quá gian khổ, Tống Quế Anh đã quen sống tiết kiệm, cho dù có nhiều lương thực hơn thì bà ấy vẫn không dám nấu nhiều. Tuy nhiên như thế này cũng tốt, bởi vì trong tương lai, cuộc sống sẽ còn chật vật hơn nữa, phải làm thế này thì mới có thể sống được.
Nghe thấy tiếng thở dài của Vân Sở Lại, Tống Quế Anh hơi bối rối đứng lên: "Làm sao vậy? Có phải mẹ làm sai gì rồi không? Anh hai con cũng không có gì ăn, còn khoai lang này là Đình Đình tiện tay đưa cho khi mẹ đưa lương thực cho chị dâu con."
Vân Sở Lại mím môi, cô lắc đầu nói: "Mẹ, mẹ làm rất tốt! Cực kỳ tốt!"
Nghe vậy, trên gương mặt thô ráp của Tống Quế Anh không khỏi lộ nụ cười chất phác: "Vậy là tốt rồi, mẹ cũng muốn tiết kiệm lương thực cho bọn họ, sau này chắc chắn sẽ không đủ dùng, nếu bây giờ vung tay quá trán thì cuộc sống sau này biết phải làm thế nào?"
Vân Sở Lại khẽ gật đầu, mỉm cười: "Nhờ có mẹ tính toán tỉ mỉ như vậy, trên đường chạy nạn con cũng không cần lo lắng nhiều."
Tống Quế Anh nghe thấy lời này thì cảm thấy hơi xấu hổ, bà ấy thúc giục nói: "Mau đi đưa cơm cho bọn họ đi."
Vân Sở Lại gật đầu, cô lấy cơm cho vào một cái thùng gỗ sạch sẽ, cầm theo bát đũa, đưa đến cho mấy người Lãnh Phong.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play