Tống Quế Anh cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn Vân Vĩnh Ân với vẻ hoài nghi: "Đúng vậy thằng hai, con có chủ ý gì?"
Người do bà ấy sinh ra nên bà ấy biết thằng hai nhà mình có cái đức hạnh gì, từ nhỏ đã ỷ vào việc mình đẹp trai mà dỗ Vân Sơn mua kẹo mạch nha cho anh ta, không làm việc, thông minh thì không nhưng khôn vặt thì có không ít, nhìn biểu cảm của anh ta, chỉ e rằng không phóng ra được quả rắm thơm gì.
Quả nhiên, Tống Quế Anh nói xong, Vân Vĩnh Ân bắt đầu lấm la lấm lét liếc nhìn Vân Sở Lại một cái.
Một cái liếc mắt này của anh ta đã động vào phạm vi kiêng kị của Tống Quế Anh, bà ấy nhất thời bùng nổ, lấy chổi lông gà dùng để quét tước ở bên cạnh quất lên người Vân Vĩnh Ân: "Mày nhìn cái gì đó?! Không được đánh chủ ý lên người em gái mày!"
"Ôi mẹ ơi! Mẹ nghe con nói xong đã, đừng đánh mà! Đừng!" Vân Vĩnh Ân bị quất đến mức chạy trối chết, miệng kêu oai oái.
Vân Sở Lại đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, người như Vân Vĩnh Ân, không có lợi ích thì không chịu dậy sớm, lúc trước Thẩm Cù tự mình đưa cô về, lại cố ý phái người cho cô sai khiến, thái độ khách sáo như vậy đương nhiên khiến Vân Vĩnh Ân để ý tới.
Tuy nói rằng Tống Quế Anh thuần phác chính trực, nhưng bà ấy cũng không ngốc.
Đúng lúc này, trong viện bỗng nhiên vang lên tiếng vài món vật nặng rơi xuống đất.
"Từ từ, từ từ đã mẹ, tiếng gì vậy?" Vân Vĩnh Ân dừng bước, mặc cho chổi lông gà của Tống Quế Anh đập lên người, đau đến mức nhe răng trợn mắt, anh ta nhìn ra phía ngoài.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT