Ngày hôm sau, Thuần Qua mượn xe của nhà, giúp bác sĩ chuyển đồ ra khỏi kí túc xá. Bởi vì đều là con trai, thường ngày cũng chẳng có mấy đồ dùng, Thuần Qua thấy cốp xe vẫn còn chỗ, bèn thu dọn luôn đồ của mình để tiện chuyển một chuyến. Hơn nữa trong lúc giúp bác sĩ dọn nhà, anh ta vô ý bỏ nhầm vài món đồ của mình vào luôn.
Bác sĩ nhìn thấy cũng không nói gì, kể cả tay này đến ở cùng, anh đương nhiên giang tay chào đón mà! Nếu vậy thì bữa sáng có người bao rồi!
Từ ngày moi tin được bác sĩ bỏ bao nhiêu tiền để thuê phòng, Thuần Qua luôn cảm thấy anh được món hời lớn, cứ hỏi han anh xem ngủ một đêm ở đó rồi có gặp điều gì bất thường không. Bác sĩ nói không vấn đề gì, có điều đến nửa đêm hình như bên ngoài hơi ồn ào. Bây giờ hiệu quả cách âm của phòng ốc không tốt, cách đó không xa lại là phố mua sắm, đêm khuya vẫn nghe thấy tiếng ô tô đi qua, nhưng không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ.
Thuần Qua hồ nghi, đi loanh quanh trong phòng, sám soi căn nhà với ánh mắt bới lông tìm vết, thậm chí dịch chuyển cả giá sách bàn ghế, không kiểm tra hết không yên tâm.
“Ơ? Trên tường có sợi dây đỏ, là dây điện thoại à?”. Thuần Qua dịch chuyển một cái ghế sofa đơn, nhìn thấy một sợi dây đỏ.
“Chắc thế, nhưng em dùng di động rồi, không cần nối điện thoại cố định nữa”. Bác sĩ cầm cây lau để lau sàn. “Cái ghế đó cho đổi chỗ đi, để đó! Để đó đi!”.
Thuần Qua nghe chỉ đạo, nhưng vẫn cảm thấy sợi dây đỏ trên tường rất kì lạ, người nào bị ám ảnh cưỡng chế sẽ muốn vứt nó đi. Anh ta nhìn vài vòng, cuối cùng là lôi một chiếc bàn trà ra chắn nó lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT