Về nhà được hai hôm, Thuần Qua trở lại kí túc, khi đẩy cửa ra thì sững người, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu vẫn ở trong phòng? Sắp 11 giờ rồi còn gì? Không phải hôm nay cậu tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng ở bệnh viện thành phố à?”.
Bác sĩ ngẩng đầu, bức tức bỏ cái đồng hồ báo thức trên tay lên bàn: “Em cứ nghĩ là sửa xong cái đồng hồ báo thức này rồi, thế mà nó vẫn hỏng, sáng nay nó không kêu! Điện thoại em cũng để chuông mà không nghe thấy gì”.
“Nên là... cậu ngủ quá giờ rồi hả?”. Thuần Qua tỏ vẻ thông cảm. “Đã gọi điện cho phòng nhân sự chưa?”.
“Gọi rồi, họ nói danh sách đã đầy, bảo em không phải đến nữa”. Bác sĩ cúi đầu chán nản, phỏng vấn là vòng cuối cùng rồi, tỉ lệ nhận là 70%. Anh vốn có 70% cơ hội được nhận, nhưng vì anh không đến, nên giờ đến 10% khả năng cũng chẳng có nữa.
Thuần Qua cũng không biết phải nói gì, yên lặng cùng bác sĩ vài phút, ánh mắt nhìn lướt đến đèn tẩu mã trên bàn, thì dừng lại. Có lẽ ánh sáng của đèn tẩu mã không gắt, nên buổi đêm không tắt đèn. “Chà chà! Cái đèn này đúng là quay được thật hả? Hình như lần trước mình nhìn thấy không phải là hình này?”.
Bác sĩ chán chường nhìn sang, phát hiện thấy bên trái vẫn là hai người, còn bên phải thì lại là hai con ngựa đang chạy về. Anh không quan tâm bức tranh có thay đổi gì không, thở dài một cách không hứng thú: “Có lẽ là khác nhau. Ai biết, em không để ý”.
Thuần Qua cứ cảm thấy ý nghĩa của hai bức tranh này có gì đó quen quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được. Anh lại ngồi thêm lát nữa, bỗng chú ý đến một tập tài liệu. Đây là hồ sơ lí lịch của bác sĩ, đáng ra hôm nay đem đi phong vấn, giờ thì vì sự vô ý của chủ nhân, mà nó đang nằm yên trên bàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT