Nói mãi mới khuyên được bác sĩ quay về trực ban, Thang Viễn ngoan ngoãn đi về nhà, lo lắng đi lại trong phòng.
Dù cậu có thể bỏ vòng tay định vị ở nhà, giả vờ như mình không ra khỏi cửa, nhưng phá vỡ lời hứa với chú bác sĩ quá mau chóng như thế, cậu cảm thấy không yên lòng.
Đang khi Thang Viễn vắt óc nghĩ cớ ra ngoài, thì chuông cửa vang lên.
“Hả? Chú quên chìa khóa ở nhà à?”. Thang Viễn làu bàu rồi ra mở cửa, thì bị người đứng ngoài cửa làm cho giật thót mình, sau đó cậu vui mừng nói: “Sư huynh! Sao huynh tìm được đến đây? Đệ còn đang nghĩ làm cách nào ra ngoài gặp huynh cơ! Không phải huynh cũng để vòng tay định vị trong người đệ chứ?”.
Nhìn tiểu sư đệ ngố nhà mình nhảy choi choi lên lục tìm trên người, chủ tiệm chỉ thấy mí mắt giật lên. Gã cần phải dùng định vị ư? Có phải chưa từng đến nhà bác sĩ đâu.
“Các mảnh vỡ của thạch kiệt xanh có phải đang ở chỗ đệ không?”.
“Ồ! Đúng thế! Mời sư huynh vào!”. Thang Viễn vội vàng mời chủ tiệm vào nhà, thay giày, rồi dắt gã vào phòng của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT