“Tất Chi, ngày mai ta phải đi xa một chuyến”.
Trước khi Phù Tô nói ra, chủ tiệm đã đoán được hắn định nói gì.
Hoặc phải nói là, gã đợi Phù Tô nói câu đó lâu lắm rồi.
Phù Tô thường xuyên như đang giấu giếm gì đó, thỉnh thoảng lại ra ngoài không biết đi đâu, chủ tiệm cũng không để ý lắm. Chẳng phải ra ngoài tìm thằng em ngỗ ngược Hồ Hợi sao? Hơn nữa giọng điệu này không phải là muốn thương lượng với gã, mà chỉ muốn thông báo. Cánh tay rót trà của chủ tiệm dừng lại chốc lát, rồi gã lại nói như không có chuyện gì: “Cũng tốt, tôi cũng phải về Á Xá một chuyến. Dù không biết tại sao, nhưng tên Triệu Cao kia vẫn sống, cần phải cẩn thận.”
“Yên tâm”. Phù Tô khẽ cười đáp. Sau đó không nhắc tới chuyện này nữa, mà hắn quay ra nói những chuyện vặt khác, cũng như rất nhiều ngày qua.
Sáng sớm hôm sau, Phù Tô đã rời khỏi căn nhà, chủ tiệm cũng không để tâm lắm, thu dọn đồ đạc rồi lên đường về Á Xá. Bởi vì thỉnh thoảng chủ tiệm cũng về thăm Á Xá một lúc, nên Lục Tử Cương không quá ngạc nhiên, anh đứng dậy đằng sau quầy, nối với vẻ mặt nghiêm trọng: “Chủ tiệm này, có chuyện rồi”.
“Chuyện gì?”. Chủ tiệm tiện tay với cái khăn lau trên mặt quầy, lau chùi các món đồ cổ trên Bách Bảo Các. Thực ra Lục Tử Cương đã lau sạch lắm rồi, nhưng bao nhiêu năm nay, việc này đã trở thành thói quen của gã rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT