Năm 298 sau Công Nguyên.
Thạch Hi mặt không biểu cảm, đi trên nhà thủy tạ trong Kim Cốc Viên.
Kim Cốc Viên là biệt thự mà cha cậu xây mấy năm trước. Nói là biệt thự, thực ra là một khu vườn rừng tư nhân rộng lớn dựa vào thế núi Mang Sơn, xây quanh một thung lũng nhỏ. Bên trong mượn sông ngòi tự nhiên, đào thêm kênh đào, chảy quanh các đình đài lầu gác, rồi đổ xuống phía bên núi. Trong lầu gác thì đầy những mĩ nhân, mỗi khi đến giờ ăn, cứ đặt những chiếc hộp xuống đầu sông trên đỉnh núi, để những người đẹp tùy ý vớt lên. Những hộp thức ăn không được ai chọn sẽ trôi xuống bên dưới, phía cuối kênh đào là người hầu nhà họ Thạch, có thể để cho họ ăn.
Nếu năm xưa nhà Vương Khải chỉ đến lúc mở tiệc mới có khúc thủy lưu thương giữa đình đài, thì nhà họ Thạch ngày nào cũng có.
Thạch Sùng thường xuyên mời tao nhân mặc khách tới Kim Cốc Viên ngâm thơ làm câu đối, ngày đêm yến ẩm, lập tức nổi danh hơn cả yến tiệc nhà họ Vương, được gọi là “Kim Cốc tập hội” danh nổi như cồn. Nghe nói vì đó mà còn ra một quyển “Kim Cốc thi tập”, Thạch Sùng tự mình viết lời tựa. Kim Cốc Viên được xếp vào một trong mười cảnh đẹp của Lạc Dương, được người đời truyền tụng.
Cuộc sống của Thạch Hi càng thêm xa xỉ, mà cũng càng thêm buồn rầu. Năm nay cậu mười tuổi, từ lâu đã thất vọng hết lần này đến lần khác khi mong ngóng cha. Cha cậu từng tự hào nói, ngày xưa còn cần dẫn cậu đi mở mang tầm mắt, bây giờ có thể ở luôn trong Kim Cốc Viên là gặp được hết những người cần gặp.
Nhưng cậu chẳng hề mong muốn cuộc sống như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT