Thang Viễn ăn xong bữa tối, ngồi lì trong phòng cầm Ipad đọc sách, nhưng cũng chả đọc được gì, phần lớn thời gian đều phải dùng vào việc vỗ về con rắn đang ngọ nguậy đủ kiểu.
Sau đó Thang Viễn phát hiện ra, bà nội này chắc đã cảm nhận được thứ gì đó cổ quái ở trong khuôn viên trường đại học Minh Đức, không chịu nổi nên đòi ra ngoài tìm ăn linh khí. Nhưng bên ngoài trời chưa ngớt mưa, làm sao cậu tìm cớ ra ngoài đi dạo được? Cho dù có hết mưa, Thang Viễn cũng cảm thấy cậu không chuồn ra được. Từ sau vụ đến Thiên Quang Khư, bác sĩ canh cậu như canh phạm nhân.
Đang nghĩ xem nên làm thế nào, Thang Viễn đột nhiên nghe thấy phòng khách phía ngoài có động tĩnh, vội vàng bỏ Ipad xuống chạy lon ton ra ngoài. Nhìn thấy bác sĩ mặc áo khoác, xem ra có việc cần ra ngoài, đáng ra giờ này anh đang lôi laptop ra lên mạng.
Thang Viễn chớp chớp đôi mắt to, không nói gì cả, chỉ ngoan ngoãn cười.
Bác sĩ thấy điệu bộ này của cậu thì càng không yên tâm, anh nhìn Thang Viễn rồi vẫy tay gọi cậu: “Đi giày vào, ta ra ngoài thôi”.
“Có phải chú có việc không? Dắt theo cháu không tiện mà? Cháu sẽ ngoan ngoãn đợi trong phòng!”. Thang Viễn vội vàng vỗ ngực biểu thị lòng trung thành.
Càng làm thế càng thấy khó tin được! Bác sĩ cũng không nói gì thêm, lấy ngay đôi giày nhỏ của Thang Viễn ra khỏi tủ giày, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu nhanh nhanh chóng chóng lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play