“Anh nói là tên Hách Liên đó không khai ra đồng phạm là ai?”. Lục Tử Cương và Nhạc Phủ đi ra khỏi cổng khu chấp pháp, từ nhà giam tối tăm u ám quay trở lại khu chợ tấp nập, tâm trạng anh không thể khá lên nổi. Lục Tử Cương khẽ thở dài, vận động tứ chi nãy giờ đã cứng đờ vì ngồi lâu, hỏi: “Giờ chúng ta phải đi đâu? Anh có manh mối gì không? Ta đi đâu để bắt được chúng?”.
“Rất tiếc, tôi không có manh mối gì, rất nhiều người ở Thiên Quang Khư này không có nơi ở cố định, bởi vì họ không cần phải ngủ”. Nhạc Phủ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nhưng chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ”.
“Ôm cây đợi thỏ?”. Lục Tử Cương nhướn mày. “Tức là chúng ta có thể đợi ở cửa ra, chờ đối phương tự lọt lưới?”.
“Nhưng không đơn giản như thế”. Nhạc Phủ chỉ về hai phía của chợ. “Ở hai đầu Thiên Quang Khư, đều có một cổng ra. Muốn ra khỏi Thiên Quang Khư, có thể tùy ý chọn một
cổng, đem tín vật ném vào cái chum đồng đặt dưới cổng là được. Nếu tín vật là đúng, thì có thể đi ra khỏi Thiên Quang Khư, nếu không phải tín vật, thì thứ đó cũng không thể lấy lại, mà sẽ biến mất mãi mãi trong chum đồng”.
“Cũng có nghĩa là, có thể đồng bọn của Hách Liên đã rời khỏi Thiên Quang Khư? Hoặc là, chúng ta giờ sẽ đi đến cổng ra, cũng phải chọn một trong hai cổng đó?”. Lục Tử Cương quay ra nhìn Nhạc Phủ đứng bên cạnh, trong ánh mắt đầy sự ngờ vực.
Đón nhận ánh mắt đó, Nhạc Phủ vẫn đứng thẳng lưng, nói một cách thành thật: “Ngay khi xảy ra chuyện, ta đã dặn dò hai thủ hạ chia nhau canh hai cổng rồi. Đến giờ vẫn không có tin tức gì, vậy là tốt. Nhưng lòng người khó đoán, Lục huynh tốt nhất hãy chọn một cổng để tự mình đến kiểm tra xem”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play