5.
Điều ta muốn nhất, mong ước duy nhất của ta, chỉ có một, là Chu Triêu Tự.
Nhưng điều Chu Triêu Tự muốn nhất, mong ước duy nhất của hắn, cho tới giờ chưa bao giờ là ta.
Ta hơi cau mày, thong thả, khe khẽ lên tiếng hỏi: “Chu Triêu Tự, chàng còn nhớ, ta đang mang thai chứ?”
Không cần ai dạy ta cũng học được cách của nữ nhân hậu viện lấy con trẻ làm công cụ trói buộc nam nhân.
Ta hỏi hắn: “Có phải chàng quên rồi không, chàng đã nói, chàng rất chờ mong con chào đời.”
Nhưng thật đáng tiếc, khi ta dứt lời, vẻ mặt Chu Triêu Tự vẫn không hề thay đổi.
Ta chỉ nhìn thấy trong đáy mắt hắn dường như vừa lóe lên một tia tăm tối rồi vụt tắt, mau đến độ chính ta cũng hoài nghi, có lẽ đó chỉ là ảo giác.
Chu Triêu Tự bóp nhẹ tay ta: “A Ngô, quãng đời còn lại rất dài, chúng ta còn có thể có rất nhiều, rất nhiều con.”
Ta ngây người nhìn thẳng vào gương mặt hắn, trong dĩ vãng, gương mặt này là thứ khiến ta theo đuôi từng thời khắc, quen thuộc hơn cả chính ta. Nhưng giờ đây, trên gương mặt ấy chỉ còn lại sự xa lạ.
Không còn cách nào khác, ta run tay, rút dao găm trong tay áo, kề lên cổ Chu Triêu Tự.
Lưỡi dao này vô cùng sắc bén, mà ta thì đã nắm rõ từng nhược điểm trí mạng trên thân người.
Chỉ cần nhẹ nhàng ấn lưỡi dao, ta có thế giết chết Chu Triêu Tự.
Cầu xin không được thì cưỡng chế.
Dao găm kề sát cổ hắn, ta nói với hắn: “Chuyện gì ta cũng có thể làm cho chàng, ngoại trừ chuyện… rời xa chàng.”
Chu Triêu Tự lại chỉ lẳng lặng đứng đó, dường như chẳng hề để tâm đến lưỡi dao lóe sáng sát bên cổ mình, hắn chỉ nhìn ta, thậm chí hắn còn mỉm cười.
Dường như hắn nghĩ, ta thật buồn cười.
Lắc đầu, hắn hỏi ta: “A Ngô, nàng muốn giết ta sao?”
Trong lúc lắc đầu, lưỡi dao trên tay ta cắt vào da hắn, máu tươi túa ra, ta vô thức rụt tay lại.
Ngay khi ta vừa rút tay, Chu Triêu Tự đã túm chặt cổ tay ta, khéo léo khiến cho tay ta mất lực.
“Xoảng” một tiếng, con dao rơi xuống sàn, Chu Triêu Tự đã triệt để khống chế được ta.
“Ta muốn dạy nàng một chuyện cuối cùng.” Chu Triêu Tự khống chế ta, ta nằm dưới tay hắn, hoàn toàn không có lấy một chút năng lực phản kháng.
Từ trên cao nhìn xuống, hắn nói với ta: “Lúc giết người, tuyệt đối không được phân tâm.”
Ta chưa bao giờ biết Chu Triêu Tự cũng có võ công.
Mấy trăm ngày đêm thân cận ở chung, ta chỉ cho rằng hắn là một văn nhân nho nhã.
Hắn thích uống trà, thích chơi cờ, thậm chí thích khoác chăn mỏng tựa vào gốc cây ngô đồng chợp mắt một chốc.
Duy chỉ có võ nghệ đao thương, hắn chưa bao giờ động đến.
Nhưng lần này, động tác của hắn vừa thành thạo lại vừa mẫn tiệp, thậm chí còn mang một uy áp rất lớn.
Chỉ trong một chiêu, ta đã biết, ngay cả chính ta cũng không phải là đối thủ của hắn.
Một tay hắn khống chế hai tay ta, tay kia lại nhặt bút vẽ rơi trên bàn trang điểm.
Thật tỉ mỉ, thật cẩn thận, hắn vẽ một vệt đỏ cho ta.
Từ khi đi theo Chu Triêu Tự, ta luôn mặc đồ trắng, chưa từng trang điểm, ngay cả trang sức trâm cài cũng rất ít dùng, nói gì đến điểm trang diễm lệ.
Trang điểm xong, Chu Triêu Tự đặt tay lên vai ta, xoay người ta để tự ta nhìn kẻ xa lạ xuất hiện trong gương.
Đây là lần đầu tiên Chu Triêu Tự tự tay trang điểm cho ta lộng lẫy đến thế.
Nhưng lại là vì để tặng ta cho người khác.
Ta quay đầu không muốn nhìn, Chu Triêu Tự lại giữ chặt mặt ta, cứng rắn muốn ta đối mặt với gương đồng.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn ta, như thể muốn khắc ghi từng đường nét nhỏ nhất vào đáy lòng.
Đầu ngón tay hắn nâng cằm ta lên, mặt ghé xuống sát bên tai ta.
Ta nghe được giọng hắn vang lên bên tai: “A Ngô là mỹ nhân.”
6.
Nhưng Chu Triêu Tự nói ra lời này, lại cũng là kẻ không chút do dự tặng ta cho người khác.
Căn phòng tĩnh lặng, ánh nến chao đảo chiếu vào sườn mặt, cô độc cháy suốt một đêm.
Ta cúi thấp đầu, ngồi ngây bên mép giường, đợi thật lâu, đợi đến khi sắc trời từ ảm đạm xám xịt chuyển thành sáng sủa quang đãng, mới rốt cuộc nhận thấy gian ngoài có tiếng bước chân tới gần.
Bình thản nhấc mắt, ta chạm phải ánh mắt sắc bén như chim ưng kia.
“Hắn còn dám trói nàng?” Nam nhân cao lớn bước qua cửa chính là vị tướng quân luôn ngồi ở vị trí cao nhất trên triều mấy ngày qua.
Giọng y thô lậu, tính tình có vẻ phóng khoáng không chú ý, nhưng lại thận trọng đến khác thường.
Chỉ nhìn một cái, y đã nhận ra ta bị trói chặt tay chân.
Đúng rồi, phóng mình qua tường viện đâu phải chuyện gì khó khăn với ta.
Chu Triêu Tự sợ ta trốn đi, sợ ta không chịu phối hợp, còn đích thân lấy xích bạc trói chặt tay chân ta.
Ta không hé răng, chỉ ngồi lặng nơi đó, nhìn vị tướng quân kia kéo ghế ngồi xuống.
Y ngoắc tay, hai nữ hầu phía sau bước tới.
Hai nàng này không phải nữ hầu bình thường, động tác nhanh nhẹn, lưu loát dứt khoát, thoáng chốc đã trả lại tự do cho ta.
Như thể đã được dặn trước, các nàng kéo vai áo phải của ta xuống.
Gương đồng sau lưng chiếu rõ những vết sẹo trắng chằng chéo không rõ quy tắc trên vai phải ta.
“Còn nhớ cái này không?” Tướng quân hỏi ta, nhưng lại không đợi câu trả lời từ ta.
Y nói: “Năm sáu tuổi, nàng theo ta lên giáo trường, bị ta đá rơi khỏi đài thí võ, cánh tay trật khớp, vai tì xuống cát, lê xa nửa dặm.”
Tướng quân nói tiếp: “Khi đó nàng còn bé lắm, cả bên vai phải máu me be bét, nửa tháng còn chưa dậy nổi, nhưng nàng không rơi một giọt nước mắt.”
Y hừ lạnh một tiếng, không rõ là vì sao, giọng hùng hồn như đá tảng nện xuống: “Giờ nàng xem xem, hiện giờ trông bộ dạng của nàng thế nào?”
Ta ngồi lặng ở đó, từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích lấy một chút, để mặc hai nữ hầu hai bên tháo những trang sức tinh xảo trên đầu xuống.
Tướng quân tự rót cho mình một chén trà, bảo: “Chu Triêu Tự muốn dùng nàng đổi lấy 5000 binh mã, thật là ngu xuẩn, không biết nhìn giá, chẳng lẽ nàng chỉ đáng giá có thế thôi sao?”
Uống xong chén trà, y ném chén trà sứ tinh xảo lên khay, tiếng leng keng giòn giã vang khắp phòng: “Ta cho hắn hai vạn binh mã.”
Y lại nói: “Hoàng thất Chu gia khuynh bại, chẳng cần tốn một binh một mã, ta muốn cái gì, bọn chúng cũng phải dâng ra.”
“Nhưng Đế nữ Yến quốc ta không phải nô lệ yêu cơ tùy ý mang ra trao đổi.” Tướng quân nhìn thẳng vào ta, “Hai vạn binh mã, đây chỉ là lễ diện kiến nghênh đón ngài quay về mà thôi.”
Ta vẫn chẳng nói một lời, chỉ lạnh nhạt nhấc mắt nhìn thẳng vào mắt y.
Tướng quân khụy gối, quỳ xuống trước mặt ta, tay phải chống đất, hành đại lễ.
Y cúi đầu, nói: “Thần, Nỗ Cáp Xích, đến đón đế cơ, thần đến muộn, vạn mong thứ tội.”
7.
Người đánh mất ký ức vốn chẳng phải một con người hoàn chỉnh.
Ta không thấy tương lai, không có quá khứ, cũng chẳng có bất kì thân thuộc.
Mở mắt nhìn, chỉ thấy một ta mờ mịt mê mang.
Khi đó, là Chu Triêu Tự đã nâng ta lên.
Hắn từng là trói buộc duy nhất của ta giữa biển thế gian này.
Vì thế, ta ỷ lại hắn, cố túm chặt hắn, yêu hắn.
Hắn là minh chứng duy nhất chứng minh rằng ta đang sống, đang tồn tại.
Nhưng lần này, Nỗ Cáp Xích lại nói với ta, ta có nhà, ta có quá khứ, thậm chí ta còn có sứ mệnh chưa hoàn thành.
Vậy là, ngoài Chu Triêu Tự, ta và thế giới này còn có trói buộc khác.
Nhưng ta vẫn không sao nhớ nổi dù chỉ một chút.
Chỉ là, thâm tâm ta cảm thấy, dường như ta đã không còn chìm nổi lênh đênh.
Ta hỏi Nỗ Cáp Xích: “Làm sao ta có thể tin vào lời ngươi?”
Nỗ Cáp Xích không biện giải thay mình nửa lời, chỉ nói: “Mẫu hoàng của ngài còn đang ở cố quốc chờ ngài, thần dân của ngài cũng đang chờ ngài chiến thắng trở về, biên giới Yến quốc còn đợi ngài đi khai mở.”
Y nói: “Ngài là đế nữ, ngàn vạn thần dân ta chính là bằng chứng.”
Nhưng thực ra không cần đến nhiều bằng chứng như thế, bởi vì toàn thân ta đã chính là bằng chứng.
Trên tay ta có những vết chai dày do luyện võ, ta giết người hết sức lưu loát thản nhiên, ta không cần ai dạy cũng hiểu mỗi chuyện của Chu Triêu Tự, khi ta làm việc, hành vi vừa tự nhiên lại vừa kín đáo, không lưu lại vết tích…
Ngay cả thời điểm mất trí nhớ, thân rơi vào tình cảnh chật vật nhất, ta cũng chưa từng sợ hãi trước cường quyền và sức mạnh.
Thì ra là bởi tự thân ta chính là cường quyền và sức mạnh.
Nửa tháng sau đó, ta không bước ra khỏi nơi này nửa bước.
Ban đêm tập võ, ban ngày học văn, Nỗ Cáp Xích phái những người thầy tốt nhất đến cho ta.
Ta ngấu nghiến hấp thu tri thức hòng bù lại hai năm trống rỗng.
Nỗ Cáp Xích không cho ta một chút thời gian giảm xóc và thích ứng, y muốn ta tận dụng từng chút, vận hết khả năng.
Ban đêm ta luyện võ cùng vài vị cao thủ, ban ngày kéo lê thân thể đầy vết thương nghiên cứu thế cục quân chính những năm qua, còn phải dành thời gian để thảo luận cùng các vị tướng quân và quan văn khác.
Lịch trình đầy quy luật và mệt mỏi khiến ta chẳng rảnh mà nghĩ tới chuyện khác.
Thậm chí ta cũng chẳng có thời gian nghĩ tới Chu Triêu Tự, càng đừng nói đến nhớ nhung.
Buổi tối trước ngày đại quân khởi hành về Yến quốc, Chu đế thiết yến trong điện tiễn đại quân.
Nỗ Cáp Xích muốn đưa ta tới dự.
Trước khi đến, y hỏi ta muốn lấy thân phận nào để xuất hiện tại yến tiệc.
Ta đứng trước gương, nhìn hai bộ đồ mà nữ hầu trình lên.
Trầm mặc thật lâu, ngón tay chỉ về bộ bên trái.
“Chu Triêu Tự đã đích thân đưa ta vào phòng ngươi.” Ta mình mình trong gương, “Vậy hãy lấy thân phận hắn đã chọn cho ta để từ biệt đi.”
Hai bộ đồ, một là bộ đồ gọn ghẽ khoáng đạt của thiếu nữ chưa chồng người Yến, một là bộ đồ dành cho thiếp thất của triều Chu.