3.
Thời gian như vó ngựa mải miết phi nước đại, không ngừng một khắc.
Ta vẫn ở bên cạnh Chu Triêu Tự, như thể trong sinh mệnh của ta chỉ có mình hắn.
Ta dồn hết tâm tư vào hắn, vì thế, ta thấy rõ lớp nhu hòa bao phủ quanh hắn dần tan biến.
Hắn càng ngày càng bận rộn, đồng thời, tâm tình cũng càng ngày càng xa cách nặng nề.
Vầng trán kia luôn nhăn lại, như thể có ngàn vạn âu lo không thể tháo xuống.
Ta không muốn thấy hắn như vậy, vì thế, ta chủ động hỏi hắn làm sao thế này.
Chu Triêu Tự chạm nhẹ ngón tay vào mặt ta, nhìn ta thật lâu, tựa như đang do dự, đang băn khoăn.
Cuối cùng, hắn nhấc tay đỡ gáy ta.
Hắn nói: “Quả thực ta đang gặp chút phiền toái nhỏ, A Ngô, nàng… trước mắt nàng là người thích hợp nhất có thể xử lý phiền toái này thay ta.”
Ta cựa đầu, nhấc khỏi khuỷu tay hắn, không hề do dự hỏi ngay: “Phiền toái gì? Ta có thể xử lý cho chàng.”
Chu Triêu Tự nở nụ cười.
Hắn kéo tay ta, cụp mắt nhìn lòng bàn tay của ta.
Ba năm trước, khi được hắn cứu về, toàn thân ta bẩn thỉu thô ráp, móng tay ngắn ngủn, lòng bàn tay đầy vết chai cứng dày.
Nhưng trong ba năm này, Chu Triêu Tự chăm sóc ta vô cùng tốt.
Mặc dù trong lãnh cung thiếu thốn đủ thứ, ta cũng được nuôi dưỡng như một thục nữ khuê các.
Chu Triêu Tự vuốt ve móng tay trơn nhẵn của ta, nói: “Ta không nỡ.”
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của ta, Chu Triêu Tự vén lại lọn tóc mái lơ thơ, khẽ bảo: “A Ngô là con gái, ta không nỡ để nàng đi làm những việc này, không nỡ để đôi tay nàng lại dính máu tươi.”
Ta nói, ta không sợ.
Chu Triêu Tự không tiếp lời ta, chỉ ôm ta thật chặt, nói: “Để ta nghĩ thêm, có lẽ còn biện pháp khác.”
Ngày thường hắn luôn thật dịu dàng, nhưng khi ôm ta, vòng tay hắn luôn siết thật chặt.
Như thể, hắn chỉ có mình ta.
Ta không phải kẻ ngu xuẩn, ta biết chữ, ta từng đọc sách, khi ở bên cạnh Chu Triêu Tự, dần dà ta đã vô thức hiểu được nhiều chuyện.
Huống chi, ta còn có võ công cao cường mà chính mình cũng không biết từ đâu tới.
Nửa tháng sau đó, ta thay Chu Triêu Tự giết hơn chục mạng người.
Ta được biết, đó hoặc là quan lớn trong triều, hoặc là nhân tài của nội các, trong đó thậm chí còn có mấy văn nhân cấp tiến.
Ta của khi ấy, yêu hận vô cùng đơn giản, thậm chí là cố chấp.
Trong lòng ta, Chu Triêu Tự vĩnh viễn luôn đúng.
Người, hay vật còn lại, tất cả đều là sai.
Kẻ cuối cùng bị ta giết chết là một vị quan lớn trọng dục.
Trên một chiếc giường của chốn thanh lâu, ta không chút do dự, kết liễu mạng lão.
Nhưng khi leo tường rời đi, ta lại thấy được một người không nên xuất hiện tại chốn này – Chu Triêu Tự.
Đêm đó trời mưa, hắn cầm chiếc dù bằng giấy dầu vàng lợt, đứng giữa màn mưa mờ ảo, nhấc mí mắt nhìn về phía ta.
Nơi này có án mạng, tất nhiên sẽ bị điều tra.
Chu Triêu Tự không nên, cũng không thể xuất hiện ở nơi này mới phải.
Đây là lần thứ hai ta làm trái ý hắn, không nghe lời hắn.
Khi ấy ta thậm chí đã bất chấp cơn giận của hắn, chỉ biết đẩy lưng hắn, thúc giục: “Đi mau đi.”
Nhưng ta không đẩy được hắn.
Mưa thu dày hạt, quất vào người ta, lạnh quá.
Ta đẩy không được Chu Triêu Tự, nôn nóng đến ứa nước mắt.
Cuối cùng, Chu Triêu Tự buông rơi cây dù, cúi người, giang tay ôm lấy ta.
Bộ đồ trắng muốt của hắn cũng che đi lớp sa mỏng mảnh trên người ta.
Ta nghe thấy Chu Triêu Tự thở nặng nề, trầm giọng nói: “A Ngô, nàng là một bảo vật.”
Hắn nói ta là bảo vật mà hắn nhặt về.
Cũng chính trong cái đêm nhuốm máu, mưa tuôn không ngừng ấy, Chu Triêu Tự cõng ta, thong thả từng bước đưa ta về.
Đích thân hắn thay quần áo cho ta, nắm hai tay ta, tỉ mẩn rửa sạch thật nhiều lần.
Như thể muốn tẩy sạch hết những vết máu nghiệt trên người ta.
Và cũng trong đêm ấy, chúng ta có lần đầu tiên gần gũi xác thịt.
Khi đó, Chu Triêu Tự yêu quý ta như thế, trân trọng ta như thế.
Thậm chí, hai tháng sau ta có thai, Chu Triêu Tự kinh ngạc vô cùng, nét vui mừng trên mặt không sao che giấu được.
Hắn thật tình mừng rỡ.
Ta cũng cho rằng hắn thật lòng yêu ta đắm say rồi.
Nhưng cơn sóng dữ của số phận ào ào dâng lên như thủy triều, không người ngăn cản nổi.
Đương kim thánh thượng hoang dâm già yếu, các vây cánh trong triều phân tranh không ngừng, vó ngựa quân địch đã đạp phá thành trì, tất cả chỉ trong chớp mắt.
Sứ giả ngoại quốc vào triều, nghênh ngang ngồi vào chỗ cao.
Cả hoàng tộc như đám chó nhà có tang, cúp đuôi xun xoe.
Đương nhiên, trong đó có cả Chu Triêu Tự.
Thế cục rung chuyển, ta lại càng không muốn rời xa Chu Triêu Tự nửa bước.
Ta giả làm thị nữ bình thường, bướng bỉnh đòi đi theo hắn, trông chừng hắn, che chở cho hắn.
Trong sảnh, người ngồi trên ghế cao nhất không phải là thánh thượng hay hoàng tử nào mà là vị tướng của ngoại tộc.
Vị tướng nọ trông thờ ơ chán nản, không có chút hứng thú gì với xung quanh, y chỉ hí mắt, nặng nề đảo quanh đám người lô nhô bên dưới.
Ta đứng ngoài xa, nhưng ta không phải kẻ trì độn.
Cách xa như thế, ánh mắt của tướng quân lại như hóa thành thực thể, dừng trên mặt ta hồi lâu.
Ta vô thức ngước lên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của y.
Ta thấy rõ mắt tướng quân đột nhiên mở to đầy kinh ngạc và ngỡ ngàng.
Ta vô thức muốn dấn lên một bước, che chắn cho Chu Triêu Tự đứng bên hông.
Nhưng sự tình lại điên cuồng phát triển theo hướng mà ta chưa từng dự liệu được.
Chu Triêu Tự – một người xưa này luôn làm việc rất khiêm cung lại túm chặt cổ tay ta.
Trước mặt người ngoài thì đây chính là hành vi mỗi khi hắn sợ ta kích động, sợ ta lại tấn công người khác.
Nhưng lần này, Chu Triêu Tự túm tay ta lại, bản thân thẳng lưng đứng lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía người đang ngồi trên đài cao, hơi khựng lại giây lát.
Đó là một ngày trời đầy mây, không khí u ám, ta không thấy rõ nét mặt Chu Triêu Tự khi ấy.
Ta chỉ nghe thấy giọng hắn, xuyên qua đại điện, đâm vào màng nhĩ ta.
Hắn nói: “Nếu tướng quân thấy nữ nhân này thú vị, ta xin tặng lại.”
Đại điện cao vót, tĩnh lặng như tờ.
Giọng nói của Chu Triêu Tự lanh lảnh, âm vang khắp điện, vọng từng tiếng vào tai ta.
Ký ức của ta bị đâm thủng một lỗ lớn, nhưng ta vẫn còn giữ được ngộ tính cực kì bén nhạy.
Có điều, trong thoáng chốc này, lần đầu tiên ta nghe không hiểu nổi lời của hắn.
Chu Triêu Tự vừa lên tiếng, mọi ánh mắt trong điện đều dồn về phía ta.
Ta quay đầu, nhìn Chu Triêu Tự.
Nhìn vào trong mắt hắn, mong mỏi hắn hạ mi nhìn xuống ta.
Nhưng thứ ta thấy chỉ là sườn mặt lạnh nhạt và bình thản, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước, chưa từng cho ta một cái liếc dù chỉ ngắn ngủi.
Chỉ có bàn tay hắn vẫn ghì chặt lấy tay ta, giống như thường ngày.
Đây là thái độ thường ngày khi hắn không muốn ta động đậy.
Ta quá nghe lời hắn.
Tình cảnh trước mắt như thế, ta vẫn đứng im phắc tại chỗ.
Chu Triêu Tự làm gì cũng có lí do cả, ta phải nghe lời hắn.
Vị tướng quân ngồi trên cao kia chầm chậm thẳng người, ánh mắt sắc bén như mắt ưng nhìn về phía này.
Dù ta không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được, ánh mắt của tướng quân đang nhìn chòng chọc vào ta.
Ta nhìn thấy khóe môi Chu Triêu Tự thoáng động đậy, cả đại điện yên tĩnh, chỉ có giọng hắn vang lên.
Hắn nói: “A Ngô, quỳ xuống.”
4.
Chu Triêu Tự nắm tay ta, coi ta như một món quà, tặng cho vị tướng nước địch kia.
So với những binh phù thành trì, những châu báu hiếm có đang bày trên điện kia, hình như ta cũng không có gì khác chúng.
Ta khóc.
Hiểu ra ý trong lời nói của Chu Triêu Tự là không thể kháng cự, nước mắt ta cứ thế lăn dài.
Đây là lần thứ hai ta khóc vì Chu Triêu Tự.
Trong thiên điện, ta ôm chặt cánh tay Chu Triêu Tự, nơi này chỉ còn ta và hắn.
Ta ngồi trước gương, Chu Triêu Tự đích thân vẽ mày cho ta.
Ta không hiểu, bèn ngửa đầu nhìn hắn, hỏi: “Chẳng phải chàng nói chỉ cần ta nghe lời chàng, chàng sẽ không vứt bỏ ta, không mặc kệ ta sao?”
Ngón tay Chu Triêu Tự vuốt nhẹ qua đuôi mắt ta, ánh mắt hắn nhìn ta không hề thay đổi, hết sức an tĩnh, bình thản.
Trong dĩ vãng, sự an tĩnh này là dịu dàng âu yếm mà hắn dành cho ta.
Nhưng nay, an tĩnh dường như giống lạnh lùng nhiều hơn, lạnh lùng là bởi tâm tình của ta không còn ảnh hưởng tới hắn.
Nước mắt ta rơi như mưa không ngừng, cuối cùng, Chu Triêu Tự buông tay, cúi đầu ghé tới, nói: “Không phải không cần nàng nữa.”
Ngón tay hắn vuốt nhẹ lên gò má ta: “A Ngô, ta sẽ tới đón nàng, nhanh thôi.”
Ta mất ký ức, nhưng ta không mất trí.
Chu Triêu Tự lại muốn lừa gạt ta như lừa gạt một đứa trẻ lên ba.
Ta vươn tay ôm lưng hắn, mặt vùi vào hõm vai, ra sức lắc đầu: “Ta không đi.”
Mở mắt là thấy hắn, ta đã ỷ lại hắn quá nhiều, cho nên ta rất sợ rời xa hắn.
Ta làm mọi chuyện, chỉ để được ở lại bên hắn mà thôi.
Trong cơn hốt hoảng, ta hỏi: “Ta lại làm sai điều gì sao? Những chuyện chàng giao cho ta, chẳng phải ta đều đã làm tốt rồi sao? Người trong danh sách đó, ta đều đã giết hết, người chàng không cho ta đụng tới, ta cũng chưa từng nhìn…”
Những tiếng nấc nghẹn gián đoạn hơi thở, ta lại như lần trước bị hắn nhốt ngoài cửa, vứt bỏ mọi tự tôn, tự khiến mình chật vật khó coi, cầu xin không ngớt.
Hồi lâu sau, giọng nói của Chu Triêu Tự vang lên trên đỉnh đầu ta, cắt đứt những tiếng khóc xin.
Lòng bàn tay hắn áp lên đầu ta, hắn nói: “Nàng rất ngoan, A Ngô.”
Giọng hắn vẫn ôn hòa như thế, nhưng cũng lạnh nhạt dửng dưng như thế, lạnh nhạt đến mức đánh thức cả người trong cuộc.
Hắn không nhấc tay ôm ta.
Đây là lần đầu tiên, khi ta ôm chặt hắn, hắn lại không ôm ta nữa.
Tay hắn đặt lên bả vai ta, nhẹ nhàng đẩy ta ra.
Hắn muốn ta nhìn vào mắt hắn.
“A Ngô, đây là chuyện cuối cùng ta muốn nàng làm cho ta.”
Hắn nói:
“Làm xong chuyện này, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”