Ở trong lòng lão phu nhân, Sở Lam cho dù được sủng ái, cũng chỉ là một thứ nữ tam phòng.
Sao có thể đánh đồng được với tiểu Thế tử?
Trước mắt, lão phu nhân liền đem Sở Lam vừa mới ngã từ trên lưng ngựa xuống còn đang khóc vì gãy chân quên ở sau đầu.
Sở Lam cũng là một nha đầu biết nhìn sắc mặt người khác.
Mới vừa rồi còn khóc đến lê hoa đái vũ, lập tức, tiếng khóc chợt cứng lại.
Nếu lúc này khóc lại chọc cho tổ mẫu phiền chán, vậy nàng ta còn khóc làm cái gì?
Thứ nữ trong Kiến An hầu phủ vốn không ít, nàng ta bởi vì sinh ra giống tổ mẫu, mới được tổ mẫu yêu thương, nhưng ngày thường cũng đều phải xem mặt đoán ý. Nếu bởi vì chuyện hôm nay chọc tổ mẫu ghét bỏ, những ngày lành ở Hầu phủ của nàng ta còn giữ được sao?
Sở Lam trong lòng vừa tức vừa hận, lại cũng không có biện pháp.
Tổ mẫu vừa rồi còn đối với nàng ta quan tâm, lại vì một câu đơn giản của Thế tử phu nhân làm cho tan thành mây khói, còn giống như bởi vì chuyện của nàng ta, dọa đến Sở Phồn Tinh.
Thế tử phu nhân đối với các cô nương trong phủ, từ trước đến nay đều công bằng, cho nên trừ bỏ Vương thị, người khác cũng không nghĩ Thế tử phu nhân là đang muốn giúp Sở Lạc, biết rõ trong lòng trước đây là do chính mình một hai đòi cưỡi ngựa của Sở Lạc, bây giờ, chỉ cảm thấy giống như tự bê đá đập chân mình, cũng không dám lên tiếng.
Sở Linh là đích nữ tam phòng, vốn không ưa gì Sở Lam, lập tức thừa dịp cơ hội, hướng lão phu nhân nói, "Tổ mẫu, người đi xem Tinh ca nhi đi, nơi này của muội muội đã có con." Sở Linh vốn hơi lớn một chút, ở trong lòng lão phu nhân là nàng hiểu chuyện, ánh mắt nhìn về phía Sở Lam liền không một lòng muốn che chở nàng như trước, vì nàng mà ra mặt, trái lại dặn dò nói, "Bị thương gân cốt tránh cử động một trăm ngày, nghỉ ngơi nhiều một chút."
Sở Lam nhanh chóng đồng ý.
Quách ma ma hiểu ý tiến lên, đỡ lão phu nhân đứng dậy.
Thế tử phu nhân cũng đi tới, ở một bên khác nâng lão phu nhân, "Mới vừa rồi Tinh ca nhi còn nói nhớ tằng tổ mẫu, lúc xem thổi đồ chơi bằng đường, muốn ông chủ làm một cái giống tổ mẫu, nói muốn hiếu kính ngài."
Nghe Thế tử phu nhân nói như vậy, lão phu nhân than thở, "Tinh ca nhi đứa nhỏ này từ bé đã thân với ta."
Vương thị nhìn nhìn nữ nhi, một câu cũng không nói.
Vân tỷ nhi quả nhiên thông minh, vì Sở Lạc mà nói chuyện, cũng không cần rõ ràng lộ liễu, nữ nhi này của mình tâm tư thật khôn khéo.
Khóe miệng Vương thị khẽ nhếch, lúc này mới hướng Sở Lam nói, "Lam tỷ nhi nghỉ ngơi cho tốt, nếu thiếu cái gì, nhớ cùng Vân Hương nói một tiếng."
"Đa tạ Hầu phu nhân." Sở Lam cảm tạ nói.
Vương thị gật đầu.
Quản sự ma ma bên người Vương thị cũng tiến lên đỡ tay bà rời đi.
Sở Miên cùng Sở San thấy tình thế xấu hổ, cũng lặng lẽ đi theo phía sau Vương thị ra khỏi viện.
Bên trong Đông noãn các, trừ bỏ Sở Lam nằm trên giường, chỉ còn lại Sở Linh.
Sở Linh đã đáp ứng tổ mẫu ở lại chăm sóc thứ muội Sở Lam này, liền đi đến ghế thái sư lúc trước của tổ mẫu ngồi xuống, một bên rũ mi chơi đùa móng tay mình, một bên cười nhạo nói, "Thất muội muội, tâm tư nhiều quá không phải là chuyện tốt, đừng ỷ vào được tổ mẫu yêu thích, ở trong phủ ỷ thế hiếp người, đến cuối cùng lại hại chính mình."
Sở Lam cắn răng, trước mặt Sở Linh, nàng ta không dám nói gì.
Sở Linh cười cười, vỗ ống tay áo đứng dậy, "Ta cũng không ở chỗ này khiến ngươi ngột ngạt nữa, bị gãy chân như vậy chắc là còn đau đi, coi như cho ngươi một bài học. Tổ mẫu thiên vị ngươi, nhưng nếu ngươi có một nửa thông minh như của Sở Lạc, cũng sẽ không đến mức thế này. Người ta là đả thương kẻ địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm, còn ngươi tự tổn hại tám trăm, kẻ địch cũng chưa thấy.."
Nói mát xong, Sở Linh tâm tình sung sướng rời đi.
Chờ nha hoàn đi vào, Sở Lam tức giận liên tục ném gối đầu.
Nha hoàn nhanh chóng tiến lên khuyên nàng ta, Sở Lam lại khóc đến càng hăng.
Trên đường tới Xuân Hiểu uyển, Sở Lạc đi rất chậm, lúc trước kêu Tử Quế đi tìm Thế tử phu nhân, kỳ thật trong lòng nàng có vài phần mơ hồ không chắc.
Trong Hầu phủ, Thế tử phu nhân là một người khó mà nhìn thấu.
Thế tử phu nhân nguyện ý giúp nàng, so với việc nàng ở trước mặt lão phu nhân quỳ cả ngày còn tốt hơn rất nhiều.
Lúc sắp đến Xuân Hiểu uyển, thị tỳ Quế Sắc của Thế tử phu nhân giả vờ đi hái cỏ đuôi chó cho tiểu Thế tử chơi, thấy Sở Lạc đến gần, cũng cúi đầu tiến lên hành lễ, hướng Sở Lạc nhẹ giọng nói, "Thế tử phu nhân kêu nô tỳ nói với Lục tiểu thư một tiếng, chuyện hôm nay qua đi, Thất tiểu thư được một bài học, ngày sau sẽ không lại chủ động nhắc đến, Lục tiểu thư cũng không cần đến Xuân Hiểu uyển nữa, lão phu nhân đã trở về rồi."
Lộ Bảo cúi đầu, mặt lộ vẻ vui mừng, không dám lên tiếng.
Sở Lạc hướng Quế Sắc cười cười, "Thay ta cảm tạ Thế tử phu nhân."
Quế Sắc lại hướng nàng hành lễ, thấp giọng nói, "Thế tử phu nhân nói, gieo nhân nào, gặt quả ấy, Lục tiểu thư không cần để trong lòng." Quế Sắc rời đi, Lộ Bảo mới cười khanh khách nhìn về phía Sở Lạc, "Qua cơn mưa trời lại sáng."
Sở Lạc trong lòng thổn thức, lần này đã làm phiền Thế tử phu nhân.
Lý Triệt đã hai ngày không thấy Sở Lạc, ban đêm ở chuồng ngựa, làm thế nào cũng đều không ngủ được.
Khi thì đứng, lúc lại nằm, qua thật lâu mở mắt ra, ánh trăng bên ngoài chuồng ngựa vẫn đang treo cao như cũ.
Tựa như biết được chính mình đã làm sai chuyện, Lý Triệt có chút nhụt chí, muốn nhận sai, lại không nhìn thấy người, trong lòng nghẹn muốn chết.
Vốn dĩ hắn là đúng lý hợp tình, đâu phải tùy tiện người nào cũng có thể nghĩ đến việc đi cưỡi hắn.Hắn còn đang tính không cho Sở Lam sắc mặt ngựa tốt.
Mặc cho gã sai vặt làm cái gì, hắn đều không cho dắt, không cho cưỡi.
Hắn đường đường là đế vương, có thể nhẫn nại đến như vậy đã là không tồi.
Gã sai vặt cũng khuyên can Sở Lam, nếu không thì đừng cưỡi con ngựa này của Lục tiểu thư, nói nó tính tình ương bướng, sợ là sẽ làm cho người bị thương.
Lý Triệt cảm thấy gã sai vặt nói chuyện đã rất rõ ràng.
Kết quả khuyên như thế nào cũng không lay động được Sở Lam.
Sở Lam một hai phải cưỡi.
Gã sai vặt không có cách nào, lại kéo không được hắn, mới nhanh chóng gọi một người khác tới hỗ trợ. Lý Triệt tính tình quật cường, hai gã sai vặt cố gắng lắm mới miễn cưỡng kéo được hắn, nhưng hắn cử động quá mạnh mẽ, Sở Lam không thể leo lên, cuối cùng phải gọi tới gã sai vặt thứ ba.
Đều đã đến mức như thế, Sở Miên bên cạnh có chút sợ hãi, lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nhịn không được tiến lên khuyên. Nhưng Sở Lam vẫn nhất quyết không nghe.
Lý Triệt hung tợn trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái.
Sở Lam nửa ngày không cưỡi lên được, có chút bực bội, cũng không hỏi ba gã sai vặt một tiếng, cầm chiếc roi bên cạnh dùng sức quất lên thân Lý Triệt, mấy người kia thấy vậy đều ngây ngốc.
Lý Triệt ăn đau, trong lòng bùng lên một cỗ lửa giận.
Sở Lam thấy hữu dụng, lại hướng về phía Lý Triệt tàn nhẫn quất thêm một roi, còn cười nói, "Chính là thiếu đánh!"
Lần này, Lý Triệt tức giận đến cực hạn, Sở Lam thấy rốt cuộc có thể cưỡi lên, tươi cười vẫn còn treo ở trên mặt, Lý Triệt liền trực tiếp đem nàng ta hất xuống dưới.
Nếu không nhờ gã sai vặt tay mắt lanh lẹ, liều mạng giữ chặt hắn, Lý Triệt còn định dùng vó ngựa đá nàng ta.
Ba gã sai vặt trong lòng đều cảm thấy run sợ.
So sánh ra, Sở Lam như vậy đã coi là bị thương nhẹ, nhưng nàng ta vẫn bị ngã gãy chân.
Ba gã sai vặt có khổ mà không thể nói.
Sở Lam vừa khóc, toàn bộ trại nuôi ngựa đều rối loạn, nàng ta đau đến không nói nên lời.
Hầu phu nhân cùng Quách ma ma bên người lão phu nhân đến, còn gọi đại phu tới, kêu gia đinh trong phủ nâng cáng đem người đi.
Lý Triệt nhìn thấy toàn bộ, trong lòng cũng thoải mái, Sở Lam bị như vậy là xứng đáng, lại nghe Sở Lam một bên nằm trên cáng, một bên hướng Hầu phu nhân cùng Quách ma ma khóc lóc kể lể, Lý Triệt liền bực bội, tuổi còn nhỏ mà đã biết đổi trắng thay đen, tâm tư ác độc!
Chờ bình tĩnh lại, một lần nữa bị nhốt trở về chuồng ngựa, gã sai vặt hướng hắn thở dài, "Tính tình ngươi cương liệt như vậy, chúng ta sớm hay muộn đều bị ngươi làm hại! Ngươi hôm qua mới gây ra họa, vốn nên nhốt vào phòng tối hoặc đưa đi, là do Lục tiểu thư lén chiếu cố ngươi, cho ngươi ăn, lại khiến cho ta đem tấm gỗ lấy bớt xuống, không gây chuyện còn tốt, vừa xảy ra chuyện, Lục tiểu thư là người đầu tiên bị ngươi liên lụy. Rõ ràng đang trong thời điểm mấu chốt, lại liên tiếp gây rắc rối, ngươi để cho Thất tiểu thư cưỡi một chút thì thế nào.."
Gã sai vặt hận sắt không thành thép quở trách hắn.
Lý Triệt mới dần dần hồi phục tinh thần, hắn lại khiến cho Sở Lạc gặp rắc rối.
Hôm qua hắn xông ra khỏi trại nuôi ngựa, Sở gia lão thái thái liền răn dạy Sở Lạc một phen, hôm nay hắn lại đá người.
Kỳ thật Sở Lạc đối với hắn rất tốt.
Nàng nhẫn nại, thân thiện, nhưng hắn vẫn luôn gây cho nàng những phiền phức không đáng có.
Lý Triệt nhớ tới bộ dáng khóc lóc thê thảm vừa rồi của Sở Lam, Sở Lạc không chịu ủy khuất mới là lạ..
Hắn chớp chớp mắt, trong lòng thật hụt hẫng. Hắn hất ngã Sở Lam xác thật hả giận, thời điểm hắn là thiên tử, ai dám giương oai trên đầu hắn như vậy, nhưng hắn trước mắt chỉ là một con ngựa, thân phận này cũng không thể cho hắn tôn nghiêm..
Thời gian từng ngày qua đi, hy vọng có thể trở về với hắn mà nói giống như ngày càng xa vời.
Nếu quãng đời còn lại sau này, hắn mãi chỉ là một con ngựa..
Lý Triệt rất muốn lảng tránh vấn đề như vậy, nhưng lý trí của hắn lại không cho phép.
Nếu thật là như thế, hắn nguyện ý đi theo Sở Lạc. Tay của nàng rất ấm áp, sẽ tôn trọng hắn, cũng sẽ không vô cớ gây rối giống như Sở Lam kia..
Nhưng mà, hắn có chút lo lắng, sợ Đông Xương hầu phủ sẽ làm như gã sai vặt vừa mới nói, đem hắn tặng cho người khác.
Lý Triệt cả đêm không ngủ.