Trong mắt Lý Triệt có tia tức giận.

Hắn càng thêm không thích Sở Lam trước mặt, một đôi mắt đều mang vẻ đề phòng.

Thấy Sở Lam tiến lên, Sở Miên kéo kéo ống tay áo nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Đừng đi, Thất tỷ. Hôm nay lúc thỉnh an buổi sáng, Lục tỷ tỷ bởi vì ngày hôm qua mang nó đi trại nuôi ngựa chơi đùa gây ra chuyện, bị tổ mẫu răn dạy một hồi, chúng ta.. Vẫn là không cần tiến lên đi.."

Lý Triệt ngẩn người, hắn gây ra rắc rối, răn dạy Sở Lạc làm cái gì?

Sở Lam phất tay Sở Miên ra, nhỏ giọng mỉm cười nói, "Tổ mẫu không thích Lục tỷ, cho nên mới răn dạy tỷ ấy, chúng ta lại không giống!"

Sở Miên vẫn duỗi tay kéo nàng, "Thất tỷ, ta không muốn cưỡi ngựa của Lục tỷ, chúng ta trở về đi.."

Sở Lam liếc nàng, "Ngươi nhát gan như vậy làm cái gì, ngươi không cưỡi ta cưỡi, ta ngược lại muốn xem con ngựa con này có thật không dễ thuần phục như vậy hay không?"

Trong mắt nàng ta, có gã sai vặt ở đây, ngựa con này nhất định sẽ ngoan ngoãn, nói không chừng là do nó không thích Sở Lạc nên mới gây rắc rối. Đều là thứ nữ Hầu phủ, nàng có thói quen cái gì cũng thích cùng Sở Lạc so, tổ mẫu thân thiết với nàng ta hơn Sở Lạc, trong lòng nàng ta liền tự nhiên sinh ra cảm giác ưu việt.

Ở trong các thứ nữ, tổ mẫu thích nàng ta cùng Sở Miên nhất.

Sở Miên bởi vì là thứ nữ đại phòng, nữ nhi của Chung di nương.

Mà nàng ta, lại bởi vì trong các tỷ muội, lớn lên giống tổ mẫu nhất, nhìn nàng ta liền nhớ đến bộ dáng của tổ mẫu lúc còn trẻ, cho nên tổ mẫu không tự giác liền thích nàng ta hơn.

Nàng ta ở trong phủ cùng với Sở Miên xem như là hai thứ nữ được sủng ái nhất.

Lý Triệt lạnh lùng nhìn về phía Sở Lam không ai bì nổi trước mặt, trong lòng không vui đến cực điểm.

Muốn cưỡi hắn?

Cũng không nhìn lại xem chính mình là thứ gì.

Sở Lạc hôm nay lúc đi thỉnh an tổ mẫu bị răn dạy, không muốn ngỗ nghịch với ý tứ của tổ mẫu.

Hai ngày này, nàng đều không định đi trại nuôi ngựa xem Khinh Trần.

Chờ tổ mẫu hết giận rồi lại nói.

Trước mắt, Sở Lạc đang ở trong đình đọc sách, Sở Dao thì ngồi chơi bên cạnh nàng, hai người thỉnh thoảng lại nói chuyện, cũng không quấy rầy lẫn nhau, tỷ muội hai người ở chung thật vui vẻ.

Lúc gần tới buổi trưa, Lộ Bảo vội vàng từ bên ngoài viện chạy tới, sắc mặt trắng bệch.

Sở Lạc buông quyển sách, hướng Sở Dao nói, "Ta đi xem một chút."

Sở Dao gật đầu, không đi theo.

Thấy Sở Lạc đến, Lộ Bảo trong cổ họng nhẹ nhàng nuốt nuốt, hoảng loạn nói, "Lục tiểu thư, mới vừa rồi Vân Hương tỷ tỷ lặng lẽ tới một chuyến, nói Thất tiểu thư ban nãy từ trên lưng Khinh Trần ngã xuống, hình như ngã có chút nặng, cũng không biết có bị gãy chân hay không. Bây giờ lão phu nhân cùng Hầu phu nhân đều đang ở đại sảnh trong trại nuôi ngựa, lão phu nhân đang nổi nóng, Vân Hương tỷ tỷ kêu Lục tiểu thư nhanh chóng chuẩn bị trước."

Từ trên lưng Khinh Trần ngã xuống? Sở Lạc mày nhíu chặt lại.

Lộ Bảo bực bội nói, "Rõ ràng là Thất tiểu thư muốn đi cưỡi Khinh Trần, lão phu nhân đây là không phân biệt xanh đỏ đen trắng."

Sở Lạc trầm giọng nói, "Mặc kệ là ai muốn đi cưỡi, nếu Sở Lam bị ngã gãy chân, tổ mẫu nhất định sẽ tức giận. Sáng nay tổ mẫu đã nổi nóng, muốn đem Khinh Trần đi, là ta nói sẽ trông giữ tốt Khinh Trần, tổ mẫu bây giờ đương nhiên sẽ tính lên đầu ta."

"Này.." Lộ Bảo trong lòng nôn nóng.

Sở Lạc theo thói quen nhéo nhéo ngón tay cái, hướng Lộ Bảo nói, "Đi tìm Thế tử phu nhân, cùng nàng nói một tiếng, nhờ nàng hỗ trợ."

Nàng trước đây lúc tiểu Thế tử bị rơi xuống nước đã cứu hắn, Thế tử phu nhân vẫn luôn nhớ ơn nàng, nếu nàng mở miệng, Thế tử phu nhân nhất định sẽ giúp. Nàng ngược lại không sợ tổ mẫu quở trách, nàng là lo lắng, tổ mẫu sẽ đem Khinh Trần ra để trút giận. 

Thời điểm Thế tử phu nhân đến Đông noãn các Xuân Hiểu uyển, mấy người lão phu nhân cùng Hầu phu nhân đã ở đó.

Hôm qua Tinh ca nhi quấn lấy nói muốn xem thổi đồ chơi làm bằng đường trên phố, Thế tử phu nhân kêu hắn đi ngủ, sáng sớm ngày mai sẽ dẫn hắn đi. Hôm nay sáng sớm Tinh ca nhi đã tỉnh, la hét muốn vú nuôi dẫn hắn đi tìm mẫu thân, nói mẫu thân đã đồng ý đưa hắn đi chơi.

Vốn dĩ muốn ở chỗ thổi đồ chơi làm bằng đường một lúc, sau đó đi Đông Xương hồ du thuyền. Lúc người trong phủ vội vàng tới, Thế tử phu nhân đang dắt Tinh ca nhi định lên thuyền, Hạ ma ma ở lại ứng đối, Thế tử phu nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy rõ người đang nói chuyện với Hạ ma ma kia.

Thế tử phu nhân nhận ra nha hoàn Tử Quế bên người Sở Lạc, giữa mày nhíu lại.

Sở Lạc tính tình đạm mạc, nếu như không có việc gì, sẽ không kêu người tới nơi này tìm nàng.

Nhìn bộ dáng, Hạ ma ma là đang cản Tử Quế.

"Hạ ma ma." Thế tử phu nhân gọi một tiếng.

Hạ ma ma dừng lại, Tử Quế thấy nàng, giống như nhìn thấy cứu tinh, "Thế tử phu nhân!"

Thế tử phu nhân kêu vú nuôi chăm sóc tốt cho Tinh ca nhi, mình thì quay lại.

Hạ ma ma rũ mi than nhẹ. Bà đương nhiên nhận ra tỳ nữ của Lục tiểu thư.

Lão phu nhân Hầu phủ không thích Lục tiểu thư, mới vừa rồi nghe Tử Quế nói đại khái, Hạ ma ma không muốn để Thế tử phu nhân bị liên lụy, định bất động thanh sắc, vừa không đắc tội với người khác, lại giống như đang quan tâm, hỏi han một chút, chờ cho Thế tử phu nhân cùng vú nuôi mang tiểu Thế tử lên thuyền, việc này liền xong.

Nhưng Thế tử phu nhân vẫn quay trở lại đây.

Hạ ma ma không lên tiếng.

"Thế tử phu nhân.." Tử Quế hành lễ, trong giọng nói có chút nôn nóng.

"Chậm rãi nói ta nghe." Thế tử phu nhân âm thanh ôn nhu dặn dò.

Tử Quế giống như được uống một liều thuốc an thần, lúc này mới đem nguyên do sự tình nói ra, đại khái ngày hôm trước Lục tiểu thư mang ngựa đi trại nuôi ngựa chạy vài vòng, suýt nữa con ngựa kia chạy mất, bèn nhốt nó một mình ở chuồng ngựa, nhưng Thất tiểu thư lại đi cưỡi nó, sau đó ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Thế tử phu nhân trong lòng cả kinh, trước tiên hỏi, "Người có việc gì hay không?"

Tử Quế đáy mắt ửng đỏ, liên tục gật đầu nói, "Bị ngã gãy chân, trước mắt, Lục tiểu thư đang đến chỗ của lão phu nhân, nhưng buổi sáng lão phu nhân đã vì việc hôm của Khinh Trần mà trách cứ Lục tiểu thư một hồi, lần này sợ là sẽ nổi nóng. Lục tiểu thư kêu nô tỳ tới tìm Thế tử phu nhân, cầu người hỗ trợ."

Nghe thấy ngã gãy chân, Thế tử phu nhân liền biết được việc này khó giải quyết.

Hạ ma ma nhìn mắt Thế tử phu nhân, lo lắng sốt ruột.

Việc này không dễ quản, cũng không thể quản.

Những cô nương trong phủ này, trừ Lục tiểu thư, không có một ai làm người ta bớt lo. Lần này Thất tiểu thư ăn mệt lớn như vậy, lão phu nhân tất nhiên đau lòng, việc này nếu muốn xen vào, sợ là sẽ khiến lão phu nhân tức giận.

Thế tử phu nhân là người khôn khéo, không có lý nào lại không biết rõ.

Nếu đổi lại là người khác, Hạ ma ma cũng không lo lắng.

Nhưng trước đây Lục tiểu thư đã từng cứu tiểu Thế tử, hắn khi đó còn nhỏ, nếu bị ngâm lâu trong nước lạnh vào mùa đông khắc nghiệt như vậy ngày sau sẽ để lại mầm bệnh. Thế tử phu nhân là người ân oán phân minh, chuyện này Lục tiểu thư đã tới cầu, Thế tử phu nhân sẽ không từ chối.

Quả nhiên, Thế tử phu nhân rũ mắt cân nhắc sơ qua, liền nói với vú nuôi, "Không ngồi thuyền nữa, mang Tinh ca nhi lên, chúng ta hồi phủ."

Trong lòng Hạ ma ma thở dài một hơi.

* * *Chờ khi đến Xuân Hiểu uyển, liền nghe được tiếng khóc đứt quãng cùng âm thanh nói chuyện trong Đông noãn các.

Lúc Thế tử phu nhân đi vào, Lam tỷ nhi đang nằm trên giường, lão phu nhân ngồi ở ghế thái sư phía trước cửa sổ, bộ dáng tức giận, Hầu phu nhân Vương thị đứng bên người lão phu nhân, chắc là mới vừa hỏi chuyện Lam tỷ nhi, Lam tỷ nhi khóc như lê hoa đái vũ, gương mặt sinh ra rất giống lão phu nhân, khiến lão phu nhân nhìn thấy đặc biệt lo lắng.

"Đi, đem Lạc tỷ nhi kêu tới cho ta." Lão phu nhân vỗ vỗ tay vịn ghế thái sư.

Đều đã dùng từ "kêu", đủ thấy lão phu nhân là đang nổi nóng.

Quách ma ma không dám chậm trễ, vừa lúc đi tới cửa, gặp được Thế tử phu nhân, hành lễ vấn an.

Mọi người mới sôi nổi nhìn sang.

Vương thị nhìn vào mắt Thế tử phu nhân, trong mắt có ý dò hỏi, con tới tham gia cái vũng nước đục này để làm gì! Vương thị biết hôm nay nàng mang theo Tinh ca nhi ra ngoài, xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương thị giả bộ kêu người đi tìm nàng, thực tế hạ nhân ra ngoài tìm cho có, thành Phường Châu lớn như vậy, không thấy người cũng bình thường.

Nhà cao cửa rộng nào mà các cô nương trong hậu trạch không lục đục với nhau, Vương thị không muốn để cho nữ nhi của mình bị kéo vào trong đó.

Đặc biệt bây giờ một bên là Lam tỷ nhi, thịt trên đầu quả tim của lão phu nhân, một bên là quý thiếp của nhi tử mà Vương thị vừa ý, lúc này, Thế tử phu nhân không ra mặt là tốt nhất.

Nàng lại cố tình trở về lúc này.

Đều biết lão phu nhân thiên vị Lam tỷ nhi, nếu nàng mắt nhắm mắt mở mặc kệ, thì tới hay không cũng chẳng sao, hiện tại nàng cố ý đi một chuyến đến Xuân Hiểu uyển, không ai hiểu nữ nhi bằng mẹ, nàng hẳn là tới thay Lạc tỷ nhi nói chuyện.

Trong lòng Vương thị thầm than, sợ lão phu nhân cảm thấy nàng ỷ vào việc mình là Thế tử phu nhân, trong phủ lại đươc sủng ái mà kiêu ngạo.

Vương thị tiến lên, "Sao con lại tới đây?"

Ý tứ trong lời nói chính là, Vương thị muốn nàng hiểu rõ trong lòng.

Thế tử phu nhân nhìn nhìn Vương thị, hướng lão phu nhân cùng Vương thị hành lễ, đáp, "Mới vừa rồi người trong phủ tới, nói Lam tỷ nhi ngã từ trên lưng ngựa xuống, Tinh ca nhi nghe xong vẫn luôn khóc không ngừng, ban nãy còn khóc đến ho khan, con kêu vú nuôi nhanh chóng mang hắn về trong viện trấn an."

Vương thị nhíu mày nhìn nàng, biết rõ nàng là cố ý.

Quả nhiên, lão phu nhân lúc trước còn một lòng đặt trên người Sở Lam, vừa nghe thấy bởi vì chuyện Lam tỷ nhi ngã xuống ngựa, dọa đến Tinh ca nhi, lực chú ý liền chuyển đến trên người Thế tử phu nhân.

"Tinh ca nhi không có việc gì chứ? Bị dọa sợ rồi sao?" Lão phu nhân vẻ mặt quan tâm.

Thế tử phu nhân nhẹ giọng nói, "Hình như bị dọa rồi."

Lão phu nhân vẻ mặt đau lòng, "Tinh ca nhi nhát gan, chưa từng bị dọa, đừng để hắn vì mấy việc nhỏ như này làm cho trong lòng sợ hãi, buổi tối ngủ không yên!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play