Nguyễn Thúy Chi đứng đó không nói lời nào, trên mặt cũng không nhìn ra thái độ gì.
Ba Lưu Hùng còn nói: “Thúy Chi, con nhìn bọn trẻ đi.”
Tất nhiên là hai vợ chồng già bọn họ có lập trường và mưu tính của chính mình, chỉ cần hôm nay Nguyễn Thúy Chi ở lại không đi nữa, sự tình chỉ giữ lại trong nội bộ nhà mình, vậy thì không coi là chuyện to tát gì, sẽ qua đi nhanh thôi, và cuộc sống lại trôi đi như thường.
Nhưng nếu như hôm nay Nguyễn Thúy Chi theo Nguyễn Trường Sinh về nhà mẹ đẻ, vậy thì tiếp theo ắt sẽ phải giằng co. Bọn trẻ trong nhà không ai quản, chuyện không ai làm thì không nói, lại còn phải trèo đèo lội suối đi vào núi cầu xin Nguyễn Thúy Chi quay về, đi vào núi tìm nhà thông gia để xin lỗi.
Nguyễn Thúy Chi cụp mắt xuống, nhìn Tiểu Hổ Tử ôm chân cô ấy khóc lóc.
Trong phút chốc, cô ấy rút cả hai tay về, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Hổ Tử, dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu bé. Dịu dàng dỗ cậu bé đừng khóc, tiếp đó cô ấy đứng lên, xoay người đi vào trong phòng.
Nhìn thấy hành động này của cô ấy, ba mẹ Lưu Hùng cảm thấy cô ấy không nỡ bỏ con mà đi, trong lòng khẽ thở phào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT