Nguyễn Khê ở trong phòng cùng với Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết dưới ánh đèn, táy máy những món quần áo Diệp Thu Văn gửi tới, có váy hoa, còn có một bộ quân trang kiểu nữ. Quân trang này là mốt quần áo đầu năm nay, mặc lên đi ra ngoài nhất định sẽ nổi tiếng.

Nguyễn Khê đối với những bộ quần áo này không có hứng thú, thân là một nhà thiết kế thời trang, có bộ quần áo tốt nào mà cô chưa thấy qua. ở niên đại này, cả nước nghèo khó, vật liệu thiếu thốn, ấm no là cả một vấn đề, còn quần áo tự nhiên không có bao nhiêu thủ đoạn bịp bợm.

Cô mượn đèn dầu nhìn những vết trầy trên da mình, ngón tay đụng một chút liền hơi tê. Trong thôn ngay cả một người bác sĩ cũng không có, những thứ thuốc sát khuẩn giống như ở xã hội hiện đại thì càng không có, bây giờ thì chỉ có thể tùy vết thương mà tự lành.

Nguyễn Khiết mặc xong ba bộ áo đầm, đi tới trước mặt Nguyễn Khê, hỏi cô, “Chị, nhìn có được không?”

Nguyễn Khê buông cánh tay trầy da xuống, nhìn về phía Nguyễn Khiết, nói qua loa lấy lệ: “Đẹp.”

Nguyễn Khiết sự vui mừng cũng không giấu được, “Lần này không thấy chị chọn nha? Cái quần này cho em được không?”

Trước kia, Diệp Thu Văn gửi quần áo tới, đều là nguyên thân chọn trước, cô chọn đi những bộ xinh đẹp, còn dư lại là cho Nguyễn Khiết. Mà những bộ quần áo đẹp đó, chờ nguyên thân mặc xong, rồi mới cho Nguyễn Khiết mặc.

Nguyễn Khê không có vấn đề, “Thích thì lấy đi.”

Nguyễn Khiết cao hứng cười lên, nhìn thấy sao đều đang bay. Cô không nhịn được xách váy quay một vòng, giống như một hoa hồ điệp.

Bên ngoài tấm màn hoa ngoài cửa phòng chợt truyền đến một giọng nói, cô vội vàng đứng lại.

Giọng nói là của Nguyễn Trường Sinh, anh chào hỏi ngoài cái màn hoa, người không hề đi vào, chỉ ném lên giường vài thứ.

Nguyễn Khê cùng Nguyễn Khiết quay đầu nhìn nhau xem, chỉ thấy là vài viên kẹo.

Thấy những viên kẹo quý giá, Nguyễn Khiết ánh mắt liền sáng lên, nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh hỏi: “Chú Năm, ở đâu mà chú có?”

Nguyễn Trường Sinh bày ra dáng vẻ lông bông: “Cho thì ăn đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Trước khi đi không quên dặn dò: “Mỗi đứa hai viên, đừng có đánh nhau.”

Nguyễn Khiết bị những viên kẹo hấp dẫn, nhìn Nguyễn Trường Sinh buông rèm rời đi, cô vội xoay người ngồi xuống mép giường, đưa tay nhặt lên bốn viên kẹp, đi đến đưa cho Nguyễn Khê hai viên, nhỏ giọng nói: “Chắc chắn chừa cho anh lớn với em trai.”

Trong nhà, cùng lứa với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn có hai người, Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa, là anh trai ruột và em trai ruột của Nguyễn Khiết.

Nguyễn Trường Sinh cũng rất thích Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nhưng lại không thích Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa, cho nên bình thường nếu là ở bên ngoài có món gì ngon, cũng đều âm thầm lặng lẽ đưa cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, không cho hai người kia.

Nguyễn Khê lấy hai viên kẹo mà Nguyễn Khiết đưa tới, trong lòng không nhịn được cảm khái - trước khi chuyển kiếp, đều là không thích những món ăn vặt, nhưng bây giờ thành một năm không thấy được những món này mấy lần.

***

Tắt đèn nằm trên giường, Nguyễn Khê không có chút buồn ngủ.

Nguyễn Khiết nằm bên cạnh cô ngủ say, hơi thở đều đều, thỉnh thoảng lại lật mình một cái.

Nguyễn Khê nhìn tấm màn màu trắng trên đỉnh đầu, nghe bên ngoài có âm thanh vo ve của con muỗi, suy tính những ý định tiếp theo.

Trở lại xã hội hiện đại chắc chắn là không thể nào, cô phải sống cùng với cơ thể này và thân phận này. Tuy nói bây giờ cuộc sống nghèo khổ rất khó chịu, nhưng cũng may cô biết, sau này thời đại cải cách, càng lúc sẽ càng tốt hơn.

Cô không muốn viết đơn gửi đến quân khu, để cho cha mẹ đến đón cô để về sống chung. Cả đời cô mạnh mẽ, từ trước đến giờ đều không thích cầu xin người khác.

Dĩ nhiên, nếu như cha mẹ chủ động lên tiếng trước, cô cũng sẽ không từ chối, dù sao đây là những thứ “cô” nên nhận được. Ở quân khu so với vùng núi nghèo khó, phương tiện đầy đủ, cuộc sống tự nhiên cũng thoải mái hơn, cũng mang đến cho cô nhiều cơ hội cùng với tài nguyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play