Nguyễn Khê bưng cái ly đến bên miệng đang muốn uống một ngụm thì suýt nữa đã phun trà lên mặt Nguyễn Khiết.
Ở chung với nhau nhiều năm như vậy, chuyện của Nguyễn Khê và Lăng Hào Ôn Hiểu cũng đã sớm biết. Bây giờ Nguyễn Khiết nói ra như vậy, cô ấy cũng cười theo, sau đó lại nói: “Nếu như giống hai người thì thật ra cũng tốt.”
Nói xong cô ấy lại nghĩ đến dáng vẻ của Tạ Yếm giống như một con gấu, vì thế cô ấy lại vô cùng ghét bỏ nói: “Nhưng tôi nhìn thằng bé là biết không thể nào rồi, nếu như nó có thể thông minh lanh lợi bằng một nửa Nhạc Nhạc và Khả Khả thôi thì tôi cũng sẽ không tức giận như vậy.”
Nói xong cô ấy lại bắt đầu khen Nhạc Nhạc và Khả Khả, nói đi nói lại thì vẫn là một đống lời khen.
Sau đó, khi cô ấy vẫn còn chưa khen xong thì bên ngoài đã truyền đến tiếng hát —
“Muốn hát thì hát vang, cho dù không có tiếng vỗ tay, nhưng ít nhất ta vẫn có thể dũng cảm tự mình tán thưởng...”
“Muốn hát thì hát thật hay, cho dù sau này sân khấu có trống chỗ, thì một ngày nào đó ta vẫn có thể nhìn thấy, vẫy cây gậy huỳnh quang lớ...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play