Lưu Hạnh Hoa bình thường ngủ khá nông, chỉ cần gọi một tiếng là bà ấy sẽ lên tiếng đáp lại.
Thấy Lưu Hạnh Hoa không lên tiếng, Nguyễn Nguyệt càng cảm thấy có gì đó không đúng, liền gọi thêm hai câu: “Bà ngoại, bà đỡ hơn chưa?”
Gọi hai tiếng mà Lưu Hạnh Hoa vẫn không có phản ứng, Nguyễn Nguyệt liền có chút bối rối, vì thế đưa tay lắc vai bà ấy. Thấy dù là lắc hay kêu cũng không có phản ứng, Nguyễn Nguyệt vội vàng gọi Nguyễn Chí Cao: “Ông ngoại, bà ngoại kêu hoài mà không tỉnh!”
Nghe vậy, Nguyễn Chí Cao cuống quít đứng dậy đi vào phòng, lúc đi quá nhanh nên đùi bị đụng phải góc bàn. Ông ấy cũng không kịp quan tâm có đau hay không, vội vàng ngồi xuống bên giường gọi Lưu Hạnh Hoa, đương nhiên cũng là gọi thế nào cũng không tỉnh.
Ông ấy hoảng hốt đưa tay xốc chăn lên, chỉ thấy quần Lưu Hạnh Hoa ướt đẫm.
Nguyễn Chí Cao đột nhiên hoảng hốt, thở gấp gáp, vội vàng nói: “Quân Nguyệt, mau gọi điện cho cậu cháu, mau!”
Nguyễn Nguyệt nghe vậy vội vàng chạy ra cầm điện thoại lên, nhưng lúc quay số không nhớ nổi số của Nguyễn Trường Sinh, nên vội vàng gọi điện cho Nguyễn Thúy Chi, điện thoại vừa thông cô bé lập tức nói: “Mẹ ơi, bà ngoại hôn mê rồi, mẹ mau về đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play