Lưu Hạnh Hoa nói: “Lần này đưa chúng nó đến nhà máy dệt, chắc là chúng nó cũng hiểu ý của chúng ta, nếu còn biết điều thì sau này chắc là không đến nữa. Nhưng chúng nó mà biết điều thì cũng đã không từ quê xuống đây tìm mẹ.”
Nghe Lưu Hạnh Hoa nói vậy, Nguyễn Khê không nhịn được cười: “Không biết xấu hổ thì sao? Ở đây khóc lóc lăn lộn, một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ? Chúng nó cũng đã đôi mươi rồi nên không dám đâu.”
Nguyễn Thúy Chi cũng nói: “Tính tình vẫn hèn nhát giống ba nó nên không dám làm loạn đâu.”
Nguyễn Chí Cao nói tiếp: “Nhưng chắc chắn cũng sẽ hết hy vọng.”
Nếu không đến thành phố xem bọn họ sống thế nào thì còn tốt, đến xem rồi, vậy còn có thể không tiếc sao?
Nguyễn Thúy Chi bóc một quả quýt: “Con không quan tâm chúng nó hết hi vọng hay không hết hi vọng, con và Hạo Phong vất vả dựng nên cơ ngơi này, không thể nào không công đưa cho những người khác, cuối cùng cho dù có bao nhiêu thì cũng sẽ cho Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta.”
Cô ấy nói đến đây thì Lưu Hạnh Hoa lại hỏi: “Tiểu Khê, sản nghiệp con gom góp thì cho ai?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play