Ôn Hiểu cảm thấy mình nhận không nổi, cô ấy vội nói: “Được mặc lễ phục do cô tự tay thiết kế mới là vinh hạnh của tôi chứ, cô chính là bà chủ của Tường Vi Các đấy.”
Hai người cứ thế tâng bốc qua lại, Lăng Hào và Tạ Đông Dương ngồi bên cạnh cười cười uống trà.
Cửa tiệm đằng trước vẫn rất rôm rả, khách khứa ra vào không ngớt, quần áo được bán đi hết bộ này đến bộ khác.
Mặt cũng đã bị vả cho sưng vù rồi, Tôn Vĩ vò chiếc khăn quàng đi ra từ trong cửa tiệm, gương mặt đỏ bừng bừng nín nhịn một bụng lửa giận nhưng không thể xả ra. Anh ta đứng trước cửa tiệm một lúc, rồi lại quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của Nguyễn Trường Sinh ở trong tiệm, tức đến mức mặt mày xanh lét.
Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc đỏ, anh ta vò lấy chiếc khăn quàng đi đến đầu đường.
Nhưng chưa đi được mấy bước, anh ta lại đột ngột quay người trở lại.
Lần này anh ta không vào cửa tiệm Thịnh Phóng mà đi vào cửa Tường Vi Các ở phía đối diện. Anh ta đi vào trong và đứng yên ở đó nhíu mày nhìn nhân viên ở sau quầy lễ tân, nói với vẻ cáu bẩn: “Thịnh Phóng cũng là cửa tiệm của Tường Vi Các các cô, tại sao mới nãy cô không nói?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play