Nguyễn Khê có chút cảm giác xa cách, cười nói: “Vẫn luôn không có thời gian rảnh.”
Nhưng loại xa cách vì đã lâu không gặp này, sau khi nói mấy câu cùng Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân thì đã hoàn toàn biến mất. Dù sao cũng có Lăng Hào bên cạnh, hơn nữa mọi chuyện trong nửa năm nay, cô đã nói cho Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân nghe qua điện thoại.
Rất nhanh đã tìm lại cảm giác thân thuộc, Nguyễn Khê đương nhiên sẽ không khách sáo, không xem mình là khách nữa, mà cùng bận rộn với Châu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn. Tuy bọn họ không để cô làm gì nhiều, chỉ để cô ăn uống và chơi thỏa thích.
Ăn tối xong, Nguyễn Khê và Lăng Hào tựa vào ban công tầng thượng ngắm trăng.
Ánh trăng ngày mười lăm tháng tám, vừa to vừa tròn, treo trên bầu trời nơi phương xa, soi sáng khuôn mặt vui vẻ của hai người bọn họ.
Nguyễn Khê và Lăng Hào ở nhà họ Lăng đến lúc hết Tết Trung Thu mới trở về, lúc về đến nhà đã là lúc trời hoàng hôn nhá nhem. Trong nhà đóng cửa, không có ai, Nguyễn Đại Bảo đang chơi cùng mấy đứa nhỏ trong hẻm cạnh con sư tử đá.
Thấy Nguyễn Khê và Lăng Hào đã về, cậu bé ở đằng xa hét lên một câu: “Chị cả, anh Lăng Hào.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play