Thấy Nguyễn Khiết không về, lúc ăn cơm tối lại hỏi: “Tiểu Khiết ăn Tết ở nhà họ Trần à?”
Nguyễn Thúy Chi cười gật đầu nói: “Không phải bọn họ đều đã kết hôn cả rồi sao? Bọn họ chờ hai người đến Bắc Kinh thì bọn họ sẽ chuẩn bị tiệc rượu, tổ chức hôn lễ. Rốt cuộc ý của hai người thế nào, có đi hay không thế?”
Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tạm thời không nghĩ đến chuyện này. Bọn họ đã ở trong núi cả đời rồi, kêu bọn họ ra ngoài, bọn họ thật sự không muốn. Ngoại trừ nguyên nhân về đất đai ra thì chính là trong lòng bọn họ cứ bồn chồn không yên.
Dù sao đi nữa thì nơi xa nhất bọn họ từng đi chính là trấn trên, để bọn họ đến thẳng một nơi xa như thế để sống, rời bỏ căn nhà cũ bọn họ đã ở cả đời, ngẫm lại cảm thấy không được. Trong lòng không muốn tiếp nhận, cũng rất không muốn đi.
Lúc con người già đi, già đến độ tuổi này rồi thì khả năng tiếp thu và thích ứng đều sa sút, sẽ không muốn chịu giày vò.
Bọn họ không nói chuyện này nữa, đem đề tài chuyển lên trên người Nguyễn Khê, nói với Nguyễn Khê: “Tiểu Khiết cũng đã kết hôn được một năm rồi, Tiểu Khê à, khi nào cháu mới chịu tìm đối tượng hả? Cháu còn lớn hơn Tiểu Khiết một tuổi đó, vẫn chưa thấy vội à?”
Năm nay Nguyễn Khê không còn phải tìm cớ nữa, cười nói: “Cháu đã tìm được rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT