Cô vừa cười vừa nói: “Nhưng tôi sẽ rất mừng cho cậu, ra ngoài chắc chắn sẽ ba hoa một chút về cậu. Mọi người nhìn bạn còn bé còn tôi xem, hiện tại đã tài giỏi như vậy rồi, là nhà khoa học đó, còn làm ở viện nghiên cứu lợi hại nhất đất nước này. Đặc biệt là đám người Cao Hải Dương đó, tôi phải về nói vào mặt bọn chúng, khi còn bé chúng luôn bảo cậu là đồ ngốc nghếch.”
Lăng Hào bật cười: “Cũng không có gì để khoe khoang đâu, chỉ là công việc bình thường thôi.”
Nguyễn Khê thấy anh mỉm cười, có chút bất ngờ, lúc này mới thấy chút quen thuộc trên người anh, mới cảm nhận được chút liên kết với cậu bé mười ba mười bốn tuổi trước kia.
Lúc anh cười lên, rất giống khi còn nhỏ.
Khuôn mặt người đang tươi cười trước mắt từ từ dung hợp lại với khuôn mặt tươi cười của cậu thiếu niên trong trí nhớ, lúc này trong lòng Nguyễn Khê mới chắc chắn… anh thực sự là Lăng Hào, là người con trai từng ở chung thôn bị cô gọi là em trai đó.
Nói vài câu thì món ăn được dọn lên, vì vậy lên năm người họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Cảm giác quen thuộc ngày càng nhiều hơn, chủ đề nói chuyện đương nhiên cũng nhiều hơn, nói rất nhiều về cuộc sống của từng người.
Cuộc sống của Lăng Hào thực ra rất đơn giản, sau khi trở về thì đến trường, sau này nghe nói sẽ khôi phục kỳ thi đại học nên tập trung học tập, ba bốn tháng sau thuận lợi thông qua bài kiểm tra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play