Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh ở trong tiệm một ngày nhàn nhã xem náo nhiệt, nhìn Tôn Vĩ cười liệt miệng khom lưng mệt mỏi.
Mệt đến lúc chạng vạng, cửa hàng mặt tiền của Tôn Vĩ mới hơi vắng lại.
Lúc này Nguyễn Trường Sinh đứng dậy đi qua đường, tới cửa hàng của Tôn Vĩ nhìn một chút.
Tôn Vĩ đắc ý, cái đuôi cũng muốn vểnh lên trời, nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh tới, anh ta cố ý móc ra một xấp tiền từ trong bao, đập mạnh lên lòng bàn tay trước mặt Nguyễn Trường Sinh, cười nói: “Thế nào? Tôi mở cửa hàng này không kém anh nhỉ?”
Nguyễn Trường Sinh khen anh ta: “Anh mở tốt hơn so với tôi, thật sự tốt hơn nhiều.”
Nói xong trong biểu cảm chợt lộ ra chút ý cười ngượng ngùng, chồng chất trên khóe miệng, lại nói tiếp: “Chỉ là… Anh kiếm giúp chúng tôi nhiều tiền như vậy, vẫn là ngại quá đi, cảm ơn anh nha.”
Tôn Vĩ không biết Nguyễn Trường Sinh đang nói cái gì, trên mặt mang ý cười im lặng, nói: “Tôi kiếm tiền giúp anh? Đây là cửa hàng Tôn Vĩ tôi mở, tiền kiếm được đều là của tôi, sợ là anh tức đến mức chập mạch rồi hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play