Nguyễn Thúy Chi: “Tiểu Khê của chúng ta đúng là có bản lĩnh, có cả khách quen ở Bắc Kinh rồi.”
Đồ trên xe ba bánh đã có Nhạc Hạo Phong chuyển xuống, Nguyễn Khê đi vào bếp rót nước uống, uống hai ngụm cảm thấy cổ họng bớt khô rồi cô lại hỏi: “Chú năm thím năm vẫn chưa về sao?”
Nguyễn Thúy Chi bế Nguyễn Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bàn: “Vẫn chưa, Tiểu Khiết cũng đi cùng bọn họ rồi. Nói rằng bọn họ lần đầu tiền ra ngoài chưa quen sinh hoạt ở đây nên sợ bọn họ lạc đường.”
Nguyễn Khê không nhịn được cười: “Tiểu Khiết vậy mà bây giờ cũng có bản lĩnh rồi.”
Khi ở nông thôn cô ấy chưa từng dẫn người khác ra ngoài làm việc nhưng bây giờ cô ấy đã dám làm.
Nguyễn Thúy Chi cũng cười: “Không phải sao? Con nhỏ này thay đổi nhiều quá, đặc biệt là trong hai năm qua, thực sự rất khác so với trước kia. Cho nên được đi học đọc sách thực sự rất tốt, hiểu biết cũng nhiều hơn nên đương nhiên bản lĩnh cũng phải lớn. Cả đời ngây ngốc ở trong núi không ra ngoài, ngày nào cũng chỉ cho gà cho heo ăn rồi lại trồng trọt, thực sự không biết gì cả.”
Nguyễn Khê đưa tay xoa đầu Đại Bảo đứng trước mặt cô: “Sau này đến trường phải học thật giỏi, biết chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT