Ý nghĩ của Lục Viễn Chinh đang lung lay, đột nhiên cảm thấy bản thân nghi ngờ Diệp Thu Văn là chuyện không nên. Giữa hai bọn họ trải qua nhiều sóng gió như vậy mà vẫn giữ vững được nhiều năm tới giờ. Chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?
Anh ta tỉnh táo hơn một chút, nín thở nhìn về phía Diệp Thu Văn và nói: “Thu Văn, không phải anh đang nghi ngờ em. Anh chỉ hy vọng em không bị người khác vu oan. Nếu chuyện này không phải em làm thì em hãy đi cùng anh tới gặp họ nói cho rõ.”
Làm sáng tỏ chuyện này thì sẽ không cần đội ô danh trên đầu. Nó cũng khiến Lục Viễn Chinh chắc chắn rằng cô ta không hề thích Hứa Chước, thật sự trong lòng chỉ có mình anh ta, từ đầu tới cuối chỉ có mình Lục Viễn Chinh.
Diệp Thu Văn nhấp nhấp miệng: “Nhưng em không muốn nhìn thấy Nguyễn Khê nữa. Lần trước anh cũng tận mắt thấy cô ta là dạng người gì rồi đấy. Nguyễn Khê khiến em luân lạc tới bước đường này, em không thể trêu chọc cô ta nữa. Em trốn tránh còn không được sao?
Nhắc tới chuyện lần trước, Lục Viễn Chinh nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng mà... Lần trước... Là em chủ động trêu chọc cô ta...”
Anh ta nhớ rõ, lúc đó Nguyễn Khê đã giả bộ như không quen biết Diệp Thu Văn. Là cô ta mở miệng trêu chọc cô trước. Nếu không phải Diệp Thu Văn trêu chọc Nguyễn Khê, e rằng cô sẽ chẳng nói nhảm với cô ta câu nào.
Trên mặt Diệp Thu Văn lộ ra vẻ bối rối, vội vàng nói: “Em thấy cô ta bày quầy hàng kia rất mất mặt, không nhịn được nên nói vài câu. Nhưng anh cũng thấy đấy, cô ta không phải người dễ bị người khác bắt nạt. Em cũng không dám trêu chọc Nguyễn Khê nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play