Vậy là Nguyễn Thúy Chi bèn không nói thêm nhiều nữa, chỉ nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết bảo: “Cô cũng không biết phải kể cho các cháu thế nào qua thư nữa, cứ thấy xấu hổ lạ thường. Không được nói với ông nội các cháu chuyện này. Mà các cháu thấy anh ấy sao?”
Quan sát đã nửa ngày, tất nhiên Nguyễn Khê có cảm giác của mình. Cô không kìm được cười, nhìn Nguyễn Thúy Chi bảo: “Trái lại cháu cảm thấy rất tốt, cháu nhận ra trong mắt dượng ấy toàn là cô, đối xử với cô rất tốt.”
Nguyễn Thúy Chi cũng không nhịn được cười, nụ cười này là phát ra từ nội tâm, gật đầu trả lời: “Dạ, cháu đi cùng dượng ấy thấy dượng rất ung dung, vững chãi, dù không nói nhiều nhưng rất có trách nhiệm. Dượng ấy còn có văn hóa, khả năng cũng tốt.”
Nói xong, cô ấy đột nhiên cười rồi nhỏ giọng: “Chủ yếu là anh ấy biết nghe lời, bảo làm cái gì thì làm đó. Biết trồng trọt lại biết đào đất, ở nhà thì giặt quần áo, nấu cơm, dọn nhà. Cái gì anh ấy cũng làm, bình thường đến cả nước lã cũng không để cho cô chạm vào.”
Thật ra cô ấy không nói, từ tình trạng của cô ấy, Nguyễn Khê cũng có thể nhận ra bây giờ cô ấy đang sống rất hạnh phúc. Người hạnh phúc thì đáy mắt không có cảm giác mệt mỏi, tinh thần toàn thân xán lạn, như đang tỏa sáng. Nguyễn Thúy Chi hiện tại chính là vậy đấy.
Mỗi năm Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều sẽ về nhà mấy ngày như vậy, việc Nguyễn Thúy Chi thích làm nhất chính là nói chuyện phiếm với Nguyễn Khê, cảm thấy có thể có được rất nhiều điều có ích. Vậy nên đêm đó cô ấy không đến phòng của Nhạc Hạo Phong, mà chen chúc với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trong cùng một phòng.
Ba người cô, cháu tán gẫu cho tới đêm khuya, nói một đỗi thì ngủ mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play