Tôn Tiểu Tuệ trả lại: “Hôm qua hai đứa nó vừa về, hôm nay tin tức đã truyền ra khắp thôn. Không phải chỉ đậu đại học bình thường thôi đâu, chúng nó đã đậu đại học thủ đô, rất lợi hại! Ông bảo xem, có phải vận mệnh hai đứa này tốt quá không hả?”
Trên ngọn núi của bọn họ không có cả trường học, nên không hề biết đại học nào tốt, đại học nào không. Bọn họ nghe thấy người ta sẽ lên đại học thủ đô thì đã thấy là lợi hại nhất, vì địa vị thủ đô trong lòng bọn họ không giống thế.
Giọng điệu của Nguyễn Trường Quý khàn đặc: “Đó là thật hay giả?”
Tôn Tiểu Tuệ không hề nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, chỉ bảo: “Bọn chúng được nuôi dưỡng trong thành phố gần ba năm, đã được nuôi ra trò rồi! Tôi đã bảo từ lâu rồi mà, lúc đó nên để Dược Tiến của chúng ta theo. Theo tới rồi, bây giờ Dược Tiến của chúng ta đã là sinh viên đại học! Nghe nói tốt nghiệp đại học sẽ được chia việc cho, toàn là công việc tốt, là bát sắt!”
Bây giờ nói những lời này có tác dụng chó gì, tưởng là họ muốn bảo Nguyễn Trường Phú dẫn ai đi thì ông ta sẽ dẫn người đó à! Lúc đó là vì Nguyễn Khê và Lưu Hạnh Hoa cùng góp lời, sau đó họ vừa dụ dỗ vừa dọa nạt, mới giúp cho Nguyễn Khiết theo được.
Ông ta khựng lại một lát rồi nói: “Bây giờ bà còn mặt mũi nói mấy lời vớ vẩn vậy thì chi bằng nghĩ cách phải làm sao để lôi kéo Tiểu Khiết đi. Dù sao chúng ta cũng là cha mẹ nó, bây giờ nó có tương lai rồi, nó thật sự mặc kệ sống chết của chúng ta à?”
Tôn Tiểu Tuệ nắm đôi đũa, chọc chọc món cơm: “Tôi thấy là con nhỏ đó sẽ làm được đấy!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play